Ái Nhược Vy ngồi mãi chẳng đụng đến một con tôm nào làm cho Cố Trịnh Khải phải nhíu nhẹ mày xem xét. Cô gái này cũng thật là, không ăn cũng gọi ra cho bằng được.
-Này, cô không ăn tôm thật đấy à?
-Thật!
-Cô không biết như vậy rất lãng phí sao?
-Không, tôi giàu mà!
Câu nói của Ái Nhược Vy làm cho anh phải cứng họng im bặc. Một người như Cố Trịnh Khải đúng là không thể chấp nhận được. Tuy rằng anh giàu nhưng anh lại rất ghét sự lãng phí, sự chi tiêu không có mục đích khiến anh không hài lòng. Bất đắc dĩ, Trịnh Khải phải đưa tay kéo khay thức ăn của cô về phía mình. Nhược Vy thấy anh làm vậy cũng chẳng thắc mắc, dù sao cô cũng không thể làm siêng bóc vỏ tôm được.
-Anh muốn ăn thì cứ ăn đi!
Vừa nói cô vừa hút một ngụm nước cam ban nãy anh đưa. Trịnh Khải bóc xong một con liền đưa qua cô khiến cô khó hiểu, mặt mày cũng nhăn nhúm lại.
-Làm gì?
-Không phải lười bóc tôm sao? Tôi giúp cô. Còn cả, cái bộ mặt của cô không thể nào bình thường được sao? Cơ cấu lúc nào cũng phải nhăn nhúm như vậy?
-Kệ tôi!
Nhược Vy miệng nói kệ nhưng lại khẽ cười cầm lấy con tôm cho vào miệng. Có người bóc vỏ tôm cho như vậy thậy tốt. Cứ như vậy, một người bóc một người ăn. Hơi ái ngại, Nhược Vy nhìn qua anh rồi đưa tới trước mặt anh một con tôm.
-Anh cũng ăn đi!
-Tôi không thích tôm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-anh-loi-xin-loi/3625643/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.