Đến lúc này, Lâm Tứ Nguyệt nói một cách dứt khoát: “Bây giờ tôi là người, anh là ma, hai chúng ta đã từng mắc sai lầm rồi, chuyện anh nên làm là mau chóng đi đầu thai, chứ không phải ở đây gây phiền phức cho tôi!”
Gây phiền phức?
Hứa Khanh An anh ta lại trở thành kẻ đi gây phiền phức ư?
Lúc nghe được những lời này của Lâm Tứ Nguyệt, Hứa Khanh An cảm thấy có chút buồn cười, nhưng ánh mắt nhìn cô gái trước mặt lại có phần nghiêm nghị hơn, anh nói: “Lâm Tứ Nguyệt, sự nhẫn nại của ta có giới hạn, nếu muốn ta buông tha cho nàng? Vậy trước tiên nàng hãy trả hết tất cả những món nợ đã thiểu cho ta đi!”
Lời vừa dứt, nụ hôn của Hứa Khanh An đã đặt xuống, cắn mạnh một cái trên cổ của Lâm Tứ Nguyệt, nếu không phải vì không nhìn thấy răng nanh trên miệng anh ta, bằng không Lâm Tứ Nguyệt còn cho rằng anh ta sẽ hút cạn máu của mình.
Ngày hôm sau, khi Lâm Tứ Nguyệt thức dậy, nhìn thấy trên cổ bên phải của mình cũng có một dấu vết khá đậm, hôm qua vẫn còn may mắn cô chỉ cần mặc một chiếc áo cổ cao đã có thể che đi được, còn hôm nay cho dù mặc quần áo che thế nào vẫn có thể nhìn ra được dấu vết kia.
Lâm Tứ Nguyệt chỉ còn cách lấy trong tủ quần áo ra một chiếc khăn lụa, ngắm kỹ mình trong gương, khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của mình trong gương, Lâm Tứ Nguyệt cảm giác như dương khí của cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-am-phai-tra/3475376/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.