Sáng sớm ngày tiếp theo, tôi lại bị Liêu béo gọi dậy:
- Cậu em Lý ơi, ăn sáng rồi, nghe nói ăn sáng xong chúng ta sẽ xuất phát!
Tôi nhìn gương mặt béo nục nịch của Liêu béo, lập tức tỉnh hẳn ngủ, đi ra ngoài phòng khách, phát hiện mọi người đang chuẩn bị ăn sáng, Liêu béo nói ăn xong chúng tôi sẽ xuất phát, xem ra hôm qua Đường Dũng đã tìm được hướng dẫn phù hợp khác.
Mặc dù nói Nop Lor là hồ nước mặn lớn thứ hai cả nước, nhưng đã khô cằn rất nhiều năm, trở thành“vỏ muối*”, một hiện tượng địa lý đặc biệt, mà khắp xung quanh Nop Lor đều hoang vu, không phải sa mạc thì vẫn là sa mạc.
Nếu không có hướng dẫn viên là bản địa sinh ra và lớn lên ở đây, muốn sống sót trong nơi hoang vu này, khả năng là 0 phần trăm, mà nguy hiểm nhất chính là sau khi lạc đường, sẽ chết dần chết mòn ngay trong vùng sa mạc hoang vu này.
Cho nên, có một hướng dẫn viên, đối với những hành động trong chuyến đi lần này chắc chắn là có lợi.
Cùng nhau ăn cơm, mọi người đều không nói chuyện, chỉ có lão Lâm và Dương Hùng nói với chúng tôi, nếu chúng tôi cần thứ gì, có thể chuẩn bị trước, tôi nghĩ ngợi một hồi, vốn dĩ tôi muốn một cái la bàn, nhưng hiện tại căn bản tìm không ra.
Hiện tại tôi cũng khá tinh thông la bàn rồi, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là để phân biệt phương hướng, cho nên lúc trước không chuẩn bị, có điều nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-am-kho-thoat/3075162/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.