Chương trước
Chương sau
Đúng rồi, mới vừa sư phó của nàng ta kéo nàng ta ra sau!

Hai phe đều bất an không có ý tốt, lần này nàng vồ hụt tương đương với tín hiệu khai chiến. Chiến đấu vừa bắt đầu, trong mắt Kim Vô Hoạn bùng nổ ý muốn giết người. Trong nháy mắt, thân hình hắn nhẹ nhàng vừa động đã kéo dài qua khoảng cách năm trượng đứng trước mặt Ninh Tiểu Nhàn. Lúc này ảo ảnh Dư Anh Nam còn chưa hoàn toàn biến mất, hắn cũng đã bổ một kiếm về phía ngực nàng.

“Cô gái này, sức quan sát tốt lại tỉ mỉ!” Hàn Quỳnh tiên tử nắm trong tay một viên ngọc trai, lại lặng yên không một tiếng động thu vào. Phái Cửu Tiêu sống trên biển, thỉnh thoảng từ trên người con trai biển lấy được mấy viên ngọc trai cũng không phải chuyện khó khăn. Thứ nàng dùng để lừa gạt Ninh Tiểu Nhàn là ngọc trai ba nghìn tuổi do trai yêu sinh ra. Nếu không cũng không thể khiến ảo ảnh mô phỏng ra thật như thế. Ngay cả Ninh Tiểu Nhàn dùng thấy mầm biết cây cũng suýt chút nữa nhìn nhầm.

Mắt thấy Kim Vô Hoạn đã tấn công tới, nàng ta cắn răng chặt chẽ đi theo. Không biết cô gái này có lai lịch gì mà lại biết mấy người mình xuất thân phái Cửu Tiêu. Một không làm, hai không ngừng, đã xé toang mặt, nếu hôm nay không giết được nàng ta, vạn nhất thế lực sau lưng nàng rất giỏi, tương lai chỉ sợ đêm dài lắm mộng!

Mặc dù Hàn Quỳnh tiên tử xuất thân từ phái Cửu Tiêu chuyên dùng kiếm khí nhưng sử dụng thần thông cũng tự thành một mạch. Nàng ta dùng Hồng Lăng ba thước, chính là do tiền bối phái Cửu Tiêu tốn hơn trăm năm hái thiên tàm ti trên Nam Sơn, lại dùng thượng cổ bí pháp tinh tế tự mình rèn chế “Thiên bạch” hơn một trăm hơn tám mươi ngày, nước lửa không xâm, ngay cả chuẩn thần khí đều không thể đánh xuyên qua. Trên thân lụa còn kèm theo đủ loại thần thông, đặc biệt đầu nút thắt tấm lụa còn khóa một hồn linh kinh hồn, khi bắt đầu lay động sẽ hấp thu hồn phách người. Người tâm chí kém một chút nghe nhiều mấy lần, trước mắt sẽ xuất hiện các loại ảo giác.

Ninh Tiểu Nhàn cười một tiếng dài, nắm chặt răng nanh nghênh đón: “Thật không biết xấu hổ! Đương gia Tế Thế Lâu và phái Cửu Tiêu lại muốn liên thủ giết người!” Nam Minh Ly hỏa kiếm gần ngay trước mắt, mấy người này lại một mực vững vàng ngăn nàng ở bên ngoài, sao không khiến nàng bộc phát tức giận?

Tiếng cười của nàng giòn tan như sứ men xanh va chạm, hơn nữa bên trong lại trộn lẫn thần thông. Những lời này cơ hồ vang vọng hơn phân nửa tầng thứ bảy, người tu tiên còn sống tất nhiên là người người đều nghe được.

Ý muốn giết người của Kim Vô Hoạn kiên định tất nhiên sẽ không bị lời nói của nàng dao động. Trong lòng Hàn Quỳnh tiên tử chợt lạnh: nàng ta lại hô lên! Thật sự phải nhanh chóng giết nàng ta. Nếu không nàng ta hô thêm mấy lần nữa thì uy danh phái Cửu Tiêu của nàng cũng mất sạch! Nàng dưới tình thế cấp bách vận chuyển linh lực, Hồng Lăng lại càng bay múa như tơ như rắn, vừa vặn cùng với kiếm ý ngay thẳng bá đạo của Kim Vô Hoạn tạo thành một cương một nhu, tầng tầng sát chiêu nước lửa trợ giúp nhau.

Thân pháp Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng bay bổng, mỗi lần trong lúc nguy cấp đều né tránh đi qua. Kim Vô Hoạn mấy lần truy kích không trúng, có chút gấp gáp, âm thầm thúc dục kiếm Thanh Tác của mình từ sau lưng nàng đánh úp lại. Tuy nhiên, sao Ninh Tiểu Nhàn có thể hai lần ăn thiệt thòi giống nhau chứ? Kế tiếp kiếm Thanh Tác hai lần đánh lén. Sau lưng nàng giống như có ánh mắt dài thêm, luôn có thể trong nháy mắt cuối cùng vung chủy thủ đánh rời đi. Về phần Hàn Quỳnh tiên tử, mặc dù thần thông của nàng ta sảo quyệt hiếm thấy, nhưng thân hình Ninh Tiểu Nhàn quá nhanh, mơ hồ tạo thành tác dụng khắc chế đối với nàng ta. Hồng Lăng đuổi theo Ninh Tiểu Nhàn nhưng ngay cả bóng dáng đối phương đều không bắt đến, đủ loại thần thông trước sau thi triển không ra, trong lòng cực kỳ đè nén.

Hai tu sĩ đạo hạnh thâm hậu liên thủ tấn công mạnh mẽ lại không thể làm gì được nàng. Bọn họ đều cảm thấy rất mất mặt.

Nhưng bản thân Ninh Tiểu Nhàn cũng không dễ chịu. Xưa nay đạo tâm của nàng vững chắc nhưng thần hồn đã bị trọng thương trong vụ nổ lớn mới vừa rồi. Giờ phút này nghe được tiếng ‘đinh đinh’ Hồng Lăng của Hàn Quỳnh tiên tử không ngừng vang lên khiến ngực phiền muộn, trong đầu từng cơn đau nhức, không nhịn được cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi không nhịn được từ mép thấm ra ngoài.

Kim Vô Hoạn và Hàn Quỳnh tiên tử thấy thế, trong bụng càng kiên định: hóa ra vừa rồi trong lúc nổ tung thần hồn của nàng ta đã bị thương, vậy thì dễ xử lí rồi!

Ninh Tiểu Nhàn bị hai người bọn họ dây dưa tức giận trong lòng. Bản thân có khổ nàng tự mình biết, thương thế trên người càng thêm nghiêm trọng, động tác càng ngày càng chậm chạp. Phải nằm xuống xử lý thật tốt mới được nhưng Kim Vô Hoạn làm người hết sức cẩn thận. Lúc trước chứng kiến nàng chiến đấu với mấy tên thích khách, đã thăm dò nàng có sức lực thiên quân. Cho nên trước mắt mặc dù tấn công gấp gáp nhưng cũng không cho nàng có cơ hội chính diện đối chiến với mình. Ninh Tiểu Nhàn mấy lần buộc kiếm của hắn và chủy thủ của mình đụng vào nhau, cũng đều bị hắn vút qua.

Trong các kiếm tu nàng từng gặp, kiếm ý của Kim Vô Hoạn có thể nói là liên tục dày đặc, giọt nước không lọt, đứng ở thế bất bại, bên trong lại dấu diếm sát cơ. Chỉ cần đối thủ có một chiêu sai lầm, hắn có bản lãnh như thủy ngân chảy tấn công tiến lên, khiến người ta chân tay luống cuống.

Ninh Tiểu Nhàn có thể cảm thấy được mỗi một lần xuất kiếm của hắn nhìn như bình thường nhưng trong đó lại ẩn chứa bao hàm loại cương khí âm hiểm sắc bén khiến nàng kinh hãi. Hiển nhiên hình dáng kiếm của hắn thoạt nhìn không xuất chúng, thậm chí có chút bình thường, nhưng sau khi đâm vào thân thể con người có thể tạo thành sức phá hoại kinh người. Đây là giác quan thứ sáu nàng luyện được qua rất nhiều lần chém giết sinh tử, nàng tín nhiệm cảm giác này. Mà vị Hàn Quỳnh tiên tử bên cạnh cũng khiến nàng rất nhức đầu, pháp khí kia chí âm chí nhu, căn bản không có cơ hội đánh giáp lá cà.

Chỉ giao thủ mấy cái, song phương đều hiểu được thực lực của đối thủ. Lấy tính cách của Ninh Tiểu Nhàn, ngày thường gặp phải địch nhân như thế, nàng sẽ làm ra lựa chọn sáng suốt nhất tất nhiên là xoay người bỏ chạy, tùy thời trở lại trả đũa. Nhưng bây giờ Nam Minh Ly hỏa kiếm gần ngay trước mắt, nàng không có đường thối lui! Cầu người không bằng cầu mình, thay vì ngồi chờ Thiên Thượng Cư chủ trì công đạo cho nàng, không bằng tự mình đoạt nó vào tay!

Nhưng chính vào lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi của Dư Anh Nam: “Không nên!”

Chính là vị nữ sư thúc ở một bên lược trận lại cười lạnh một tiếng, nhấc chân sau đó nặng nề đạp xuống!

Dưới chân nàng ta chính là cái cổ dài nhỏ của Thất Tử. Tuy nữ sư thúc này tu trận pháp phòng ngự, không lấy sức lực tăng trưởng nhưng giờ phút này Thất Tử thân chịu trọng thương, không có cách nào bảo vệ mình. Lần này chắc chắn bị đạp chết rồi, cổ cầm yêu khá yếu ớt sẽ rắc một tiếng bị bẻ gảy. Mặc dù Dư Anh Nam bị con chim trắng to lớn này kèm hai bên một lúc lâu nhưng nhờ có nó vừa rồi trong lúc nổ đã toàn lực bảo vệ mình, nếu không mạng nhỏ của nàng đã sớm mất. Giờ phút này thấy nữ sư thúc muốn lấy tính mạng hắn, theo bản năng duỗi hai cánh tay vững vàng ôm lấy eo nhỏ của nàng kéo lại!

Khóe mắt Ninh Tiểu Nhàn liếc thấy, không khỏi vừa sợ vừa giận, quát lên: “Ngươi dám!” Tay phải cầm răng nanh trong chớp mắt nhắm thẳng đến đầu gối nàng ta. Nàng vốn sức lực mạnh mẽ, lần này lại nén giận ra tay, răng nanh nhanh như điện chớp mà đi. Nữ sư thúc bị Dư Anh Nam kéo nhoáng một cái, một chủy thủ này căn bản không tránh được. Nàng ta chỉ cảm thấy trên gối chợt lạnh, chưa kịp phản ứng răng nanh đã từ đùi phải xuyên vào xương cốt, theo thứ tự đục thủng xương sụn, dây chằng, gân kiện, cuối cùng chui ra khỏi đầu gối nàng!

Nàng ta bỗng nhiên chịu đau nhức kịch liệt, không nhịn được hét lên một tiếng.

Ninh Tiểu Nhàn một kích toàn lực bảo vệ được tính mạng của Thất Tử nhưng đó là tạm thời biến chiêu, khiến dưới xương sườn bỏ trống. Kim Vô Hoạn kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cơ hội tốt trời ban như vậy nào có đạo lý không nắm chặt, chỉ thấy một kiếm đâm tới. Lúc này thân thể nàng đang nửa nghiêng, không có chỗ mượn lực, kiếm thế của Kim Vô Hoạn cực kì ác độc, lại còn là từ dưới đâm xuyên lên. Nếu từ dưới xương sườn đâm vào, sợ rằng có thể đâm xuyên cả người nàng lên thân kiếm!

Nàng cũng không muốn biến thành xâu thịt! Nhưng dù bản lãnh lớn hơn nữa cũng không dám tay không ngăn chặn Tử Dĩnh kiếm sắc bén đó, mắt thấy mũi kiếm của đối phương sắp đâm vào dưới xương sườn mình. Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên tay phải nắm lại “Phanh” một tiếng nặng nề đánh lên ngực mình, sau đó cả người giống như quả tạ bị ném bay ra ngoài!

Không phải nàng đột nhiên nghĩ không ra muốn tự mình hại mình, mà là mượn lực một quyền này đẩy mình đang ở giữa không trung về phía sau, để tránh thương tổn của Tử Dĩnh Kiếm. Kim Vô Hoạn thấy nàng tư duy linh hoạt, ứng biến cực nhanh, trong lòng dù hận thấu xương cũng không nhịn được có chút bội phục nàng.

Ninh Tiểu Nhàn một kích kia vừa vặn khiến nàng thoát khỏi phạm vi công kích hai người. Nhưng nàng mới rơi xuống đất, đột nhiên cảm thấy dưới xương sườn bỗng đau đớn. Tuy Tử Dĩnh Kiếm của Kim Vô Hoạn rơi vào khoảng không, nhưng cương khí âm nhu trên thân kiếm vẫn xuyên rách làn da, ở dưới xương sườn nàng cắt ra lỗ hổng tầm hơn một ngón trỏ!

Cương khí và đặc tính của Tử Dĩnh Kiếm có ngay sau đó xâm nhập vào vết thương. Tử Dĩnh Kiếm khác với Thanh Tác kiếm, sau khi bổ trúng địch nhân, có thể khiến người đó trong chốc lát như rớt vào hầm băng, một lát lại như gặp phải lửa lớn đốt người. Nóng lạnh như thế giao nhau, đau đớn thay đổi liên tục không ngừng tựa như vô cùng vô tận. Địch nhân dù có kiên cường cũng không kiên trì được mấy chục hơi thở cũng sẽ lăn lộn trên đất, trằn trọc kêu khóc!

Nàng dưới xương sườn chợt lạnh, lập tức biết mình lại nếm mùi đau khổ rồi. Nàng không đợi đau đớn trên người bộc phát, đột nhiên mở mắt lấy từ trong ngực một viên thuốc màu bạc nho nhỏ ném xuống đất. Vật này thoạt nhìn rất giống hòn đạn bạc của thiếu gia ăn chơi nhà phú hộ người phàm ưa thích, vừa mới rơi xuống đất lập tức bịch một tiếng, hóa thành một pho tượng khôi lỗi khổng lồ cao hơn ba mét.

Khôi lỗi này không giống với thổ khôi hoặc mộc khôi bình thường người tu tiên triệu ra. Nó dùng thổ tinh làm cơ sở nguồn gốc, không tiếc giá thành dùng một lượng lớn kim loại dưới đáy biển khảm chế thành kim giáp thích hợp. Khôi Lỗi một mực bảo vệ vị trí trung tâm trước và sau, cùng với phần cổ và các đốt ngón tay khá yếu ớt. Nó vừa đứng lên, hai mắt lập tức toả ra ánh sáng đỏ, chăm chú nhìn thẳng Kim Vô Hoạn, sau đó xông tới.

Nó thân cao chân cũng dài, chỉ bước hai bước đã vọt tới trước mặt Kim Vô Hoạn. Hai cánh tay ra hai quyền trực tiếp tấn công, không hề xinh đẹp đánh về phía hắn ta! Kim Vô Hoạn cứng rắn cản một cái, giật mình phát hiện sức của thứ này hơn xa một khôi lỗi bình thường. Hơn nữa thân hình nó linh hoạt, không có cảm giác cồng kềnh của khôi lỗi, sức lực không kém hơn bao nhiêu so với yêu quái phản hư kỳ. Hắn không biết đây là tác phẩm của Thiên Kim đường. Công Thâu Chiêu kết hợp khôi lỗi thuật và cơ quan thuật chung một chỗ, mới sáng chế ra giáp kỵ khôi lỗi kỳ lạ này. Theo suy nghĩ ban đầu của hắn ta, vốn còn phải chế ra một con khôi lỗi có thể làm vật cưỡi. Tổ hợp lại thành một bộ trang bị khôi lỗi mới coi như thành công. Con giáp kỵ khôi lỗi chỉ là hàng mẫu bị nàng lấy tới chơi mà thôi.

Nhưng mới vừa rồi nàng đánh nhau với Kim Vô Hoạn, đại khái nắm rõ phương thức chiến đấu của hắn, ném giáp kỵ khôi lỗi này ra để ngăn chặn hắn. Quả nhiên vật này không biết thống khổ mỏi mệt, lại có thể lực lớn mạnh, quả thật có thể chặt chẽ cuốn lấy hắn. Trên người Kim Vô Hoạn kèm theo rất nhiều thần thông đều không có hiệu quả với nó. Mà kiếm Tử Dĩnh Thanh Tác cũng không có bản lãnh “cứng rắn vô đối” như Nam Minh Ly hỏa kiếm, sau khi bị kim giáp khôi lỗi bổ mấy kiếm, đã lưu lại vết kiếm nặng nề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.