Chương trước
Chương sau
Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Ninh Tiểu Nhàn đã có chuẩn bị đối phó với Hàn Quỳnh tiên tử. Giờ phút này thấy tấm lụa đỏ trên tay nàng ta bay múa muốn đi đối phó giáp kỵ Khôi Lỗi, tay áo Ninh Tiểu Nhàn vừa động, nhục cầu phệ yêu đằng đã chui ra xông về phía Hàn Quỳnh tiên tử. Trừ lúc ở A Thái Lệ Nhã Tuyết Sơn đây là lần đầu tiên nhục cầu độc lập ra trận. Trải qua hơn một năm tức nhưỡng dốc lòng bảo dưỡng, tên tiểu tử hạnh phúc này lại lên hai cấp. Hơn nữa Ninh Tiểu Nhàn là lữ hành, lúc giết người tất nhiên cần chuẩn bị trợ thủ thật tốt. Khi Ninh Tiểu Nhàn vung tay áo, nó có bộ dáng giống như một viên hạch đào căng tròn. Nhưng tới khi vọt tới trước mặt Hàn Quỳnh tiên tử, ‘ba’ một cái đã giãn ra, biến thành hình thái thụ yêu. Mười hai dây leo xuyên qua không khí, giương nanh múa vuốt quấn tới. Xem bộ dáng của nó, giống như bạch tuộc đang đánh về phía con mồi.

Hàn Quỳnh tiên tử thình lình bị dọa sợ nhảy dựng lên. Có lẽ trên tâm lý nữ nhân luôn đặc biệt chống lại với sinh vật yêu quái có xúc tua. Phản ứng đầu tiên của nàng khi nhìn thấy thứ đó không phải tấn công mà là nhanh chóng lui về phía sau, sau đó lấy Tấm lụa đỏ tấn công. Nào biết thoạt nhìn quái vật kia là yêu quái mộc hệ, nhưng dây leo lại cứng rắn hơn sắt thép. Tuy Tấm lụa đỏ của nàng mềm mại nhưng dọc theo mép lại cực kỳ sắc bén, cắt kim đoạn ngọc rất dễ dàng. Vậy mà bây giờ ngay cả vỏ ngoài dây leo đều không phá nổi! Hơn nữa thứ đồ âm hiểm này còn có thể thả khói độc, lửa lớn. Nàng không cẩn thận đã bị rách da, mới phát hiện đồ chơi này lại còn có thể hút máu!

Sau khi Ninh Tiểu Nhàn ném hai tên này ra, ngay cả đầu cũng không quay lại, đã xông về nữ sư thúc. Nói đúng hơn là xông về Dư Anh Nam. Tốc độ cực nhanh, gần như ngay tại chỗ xuất hiện một đạo tàn ảnh. Lúc này hai người Kim Vô Hoạn mới biết được, lúc trước nàng đánh nhau với hai người lại chưa dùng hết toàn lực.

Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn tựa như gương sáng: từ lúc khói độc Mê Long lan tràn khắp nơi cho tới bây giờ, trợ lực lớn nhất bên người nàng – Cưu Ma từ nãy tới giờ đều không thấy. Hơn nữa mới vừa trong sương mù đám người cướp giết nàng tay chân gọn gàng, bố cục chu đáo chặt chẽ, hiển nhiên không giống Kim Vô Hoạn gây nên. Nói cách khác, nơi này nguy cơ trùng trùng còn có thế lực thứ ba đang thèm thuồng tính mạng của nàng. Giờ này khắc này, cơ hội duy nhất của nàng chỉ có nhanh chóng sớm cướp Nam Minh Ly hỏa kiếm đến tay. Một lần nữa chiếm cứ chủ động, mới có thể ứng phó nguy hiểm kế tiếp.

Người nữ sư thúc kia bị Dư Anh Nam kéo khiến người khẽ nghiêng, kết quả đã mất đùi phải. Đang lúc vừa đau vừa giận nhưng theo bản năng vẫn khởi động trận pháp kết giới. Tốc độ của Ninh Tiểu Nhàn, ánh mắt của nàng ta không theo kịp, song kết giới cũng đã dựng lên. Trên vùng ánh sáng màu lam trong suốt thỉnh thoảng có đường nước sóng gợn trải qua, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa thần bí. Nàng chuyên tu phòng ngự, bản thân địch nhân đã bị thương nặng, nàng có tự tin, lần này Ninh Tiểu Nhàn không thể đánh vỡ kết giới của nàng ta!

Ngay lúc đó, nữ sư thúc đột nhiên thấy được khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn nở một nụ cười lạnh lùng. Trong lòng không khỏi run lên: tại sao nàng ta lại cười? Nàng ta rõ ràng đã nỏ mạnh hết đà, không thể công phá được phòng ngự của mình!

Ý nghĩ còn chưa chuyển xong, lồng ngực nàng ta đột nhiên chợt lạnh, lại có một thứ dài sắc bén nhọn chuẩn xác đâm từ sau lưng chọc xuyên qua! Nàng khó có thể tin nhìn trước ngực đột nhiên “dài” ra một đoạn mỏ dài, sau đó mới là đau nhức vô cùng vô tận lan tràn.

Lúc này nàng ta mới nhớ lại, bên chân còn nằm úp sấp một con cầm yêu khổng lồ. Mà sinh mệnh lực của loại yêu quái này cho tới bây giờ đều không thể coi thường được.

Nàng đột nhiên bị thương nặng, kết giới trước người  không có gì để chống đỡ lập tức tiêu tán không còn. Ninh Tiểu Nhàn nhào tới trước mặt, răng nanh vung lên nhẹ nhàng gỡ đầu nàng xuống! Tuy tu vi nữ nhân này không lợi hại nhưng thần thông tu luyện lại rất khó chơi, nàng quyết định không để ý thuận tay trừ đi hậu hoạn này.

Đầu vị nữ sư thúc nhanh như chớp lăn trên mặt đất hai vòng, ánh mắt vừa ngưng kết oán độc lại mang theo ba phần vui sướng.

Lần này chuyện đột ngột xảy ra, tiếng thét cực kỳ kinh sợ chói tai của Hàn Quỳnh tiên tử từ phía sau truyền tới: “Sư muội!”

Nữ sư thúc vừa chết, Dư Anh Nam đứng phía sau đã không có người nào ngăn chặn che chắn. Tiểu cô nương này sợ đến mức cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, gọi cũng gọi không ra. Máu nóng trên miệng sư thúc phun ra bắn tung tóe có vài giọt rơi vào trong miệng cô bé.

Ninh Tiểu Nhàn mới vừa rồi được Thất Tử truyền âm một tiếng, mới đạo nghĩa không cho phép chùn bước xông lên. Quả thật Thất Tử bị thương rất nặng, hơn nữa thần hồn cũng chịu tổn thương mạnh. Gần như sức để nhúc nhích cũng không có. Nhưng dù sao thân thể hắn khổng lồ, chỉ cần giơ cổ lên, có đánh trúng vị trí trái tim sau lưng nữ sư thúc. Hắn tích lũy chút sức lực hồi lâu, rốt cục lần này đã đánh lén thành công.

Nàng không rảnh đi xem Thất Tử trên đất, mà vươn tay nhỏ giữ uyển mạch của Dư Anh Nam. Con mồi nhỏ tu vi quá thấp, bị khẽ bóp như vậy tất nhiên không có sức phản kháng. Song tay mới đưa một nửa, miệng vết thương dưới xương sườn bị Kim Vô Hoạn đánh cho bị thương  đột nhiên chợt lạnh, như có vật từ bên cạnh chui vào. Nàng còn chưa kịp dùng thần lực khu trừ, trong trung đình huyệt đột nhiên có một dòng khí nổ tung, cảm giác kia tựa như có một viên lựu đạn loại nhỏ bị chôn trong thân thể nàng, giờ phút này đột nhiên nổ tung!

Nội tạng của nàng dù luyện bền bỉ kiên cố trở lại, cũng không chịu nổi được tổn thương từ trong ra ngoài như vậy!

Ninh Tiểu Nhàn rốt cục đứng không vững nữa, mềm nhũn té xuống. Thất Tử miễn cưỡng giương cổ, chống đỡ thân thể đang trượt xuống của nàng.

Giờ khắc này, nàng không cảm giác được đau đớn, chỉ biết đầu mê man, tứ chi mềm nhũn, tất cả tiếng động bên ngoài tựa hồ kéo dài vài giây mới tiến vào trong mắt, trong tai nàng. Mệt mỏi khó mà hình dung  cứ từng cơn từng cơn đánh úp lại. Nàng còn có thể cảm giác được sinh mệnh lực cùng với một lượng máu lớn theo nội tạng phủ chảy ra ngoài nhanh chóng biến mất. Cho đến lúc này, nàng mới nhớ tới nữ sư thúc từng ném một sợi chỉ đỏ lên hộ thân cương khí của nàng.

Thanh tác kiếm của Kim Vô Hoạn từng đâm phá hộ thân cương khí của nàng, còn chỉ đỏ nhìn thời cơ mà tiến vào, ghé vào trên quần áo nàng. Dù sao trên vạt áo nàng cũng dính đầy máu tươi nên sẽ không chú ý tới một sợi rất nhỏ trên vết máu như vậy...

Tử Dĩnh Kiếm phá vỡ da thịt của nàng, ánh mắt oán độc vui sướng trước khi chết của nữ sư thúc kia...

Nàng không biết đồ chơi này được chế tạo như thế nào nhưng có lẽ nó sẽ nổ tung.

Nàng tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở của tử thần rồi. Lần này sơ ý, sợ rằng phải mất Nam Minh Ly hỏa kiếm rồi. Hơn nữa còn liên lụy Thất Tử và Cưu Ma xuống hoàng tuyền cùng nàng!

Sương mù trong sân rốt cục tản đi. Tai nàng nghe được tiếng Ngô quản sự càng ngày càng gần, cũng nghe đến tiếng hô quát của đông đảo thủ vệ duy trì trật tự.

Lực lượng của Thiên Thượng Cư cuối cùng cũng đã chạy tới, trật tự nơi này sắp khôi phục bình thường.

Ninh Tiểu Nhàn vừa bị thương nặng như vậy, tinh thần hoảng hốt, giáp kỵ Khôi Lỗi kia lập tức mất động lực, biến trở về viên đạn bạc nho nhỏ rồi rơi xuống mặt đất. Kim Vô Hoạn rút tay ra ngoài, không để ý tới Hàn Quỳnh tiên tử đang đấu với phệ yêu đằng, chỉ lung lay mấy cái đã lướt đến bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn.

Hắn vừa nhìn có thể nhìn ra, cô gái này sợ rằng phải chết.

Thời gian không nhiều lắm. Hắn dùng lực nắm bả vai nàng,  nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói, con gái của ta chết như thế nào?”

Ngô quản sự đã vọt lên, ngăn cản hắn nói: “Buông tay, không thể đối xử với khách quý của Thiên Thượng Cư như thế!”

Kim Vô Hoạn làm gì sẽ để ý tới? Ông ta hung hăng lay nàng mấy cái, cho đến khi rất nhiều hơn khối vụn tạng phủ theo máu tươi từ khóe miệng nàng ồ ồ chảy ra, nàng khó mà ức chế ho khan hai tiếng, khẽ há mồm nhẹ nhàng thì thầm mấy chữ. Tiếng của nàng quá nhỏ quá nhẹ, lại có Ngô quản sự ở bên cạnh quấy nhiễu. Tai ông ta không nghe rõ, không thể làm gì khác đành để sát vào miệng nàng, vội la lên: “Hãy nói, hãy nói đi!”

Nàng ta lại khẽ niệm một câu, lần này, rốt cục ông ta cũng nghe rõ: nàng ta đâu có nói tên người nào, mà là một câu từ chú phát âm khó đọc cổ quái!

Nữ nhân này lại còn có chiêu sau!

Hắn đột nhiên cảm nhận được một uy hiếp mạnh mẽ từ trên người Ninh Tiểu Nhàn, dựa vào linh cảm luyện được từ vô số lần vào sinh ra tử, ngay cả thời gian để suy nghĩ cũng không có, ông ta lập tức bỏ nàng xuống, khẩn cấp lui về phía sau.

Nhưng vẫn không còn kịp.

Nhìn cô gái trọng thương sắp chết, ngay cả một chút sức lực cũng không có, rõ ràng có thể nhấc cổ tay trắng nõn, lấy tốc độ nhanh hơn tia chớp đâm răng nanh vào cữu vĩ huyệt của hắn!

Trên vũ khí có thêm đặc tính bại máu, lập tức phát tác. Kim Vô Hoạn che ngực nơi máu tươi tuôn ra, chỉ cảm thấy ngũ tạng như lửa đốt, ông ta đau đến mức lảo đảo một cái, cơ hồ muốn kêu thảm ra tiếng.

Ninh Tiểu Nhàn trên mặt đất bỗng dưng mở mắt. Trong mắt nàng dù tràn ngập mỏi mệt nhưng thần quang lại chưa từng biến mất. Hai mắt lại càng sáng ngời khác thường, dáng vẻ này giống một người sắp chết sao?

Thân thể của nàng trọng thương sắp chết, không còn chút sức lực. Cho dù ý chí kiên định đi nữa thì quả thật cũng đã đến đến mức sơn cùng thủy tận, không cách nào miễn cưỡng thân thể tiếp tục làm cái gì. Dưới tình huống này, nàng chỉ có thể vận dụng duy nhất một loại bí thuật có được từ Đồ Tẫn – Đốt Hồn thuật!

Quan hệ giữa thể xác và nguyên thần bình thường được ví như quan hệ giữa nước với thuyền. Thuyền có thể đi chính vì có nước nâng đỡ. Cho nên người tu tiên nhất định phải tu luyện thân thể kiên cường dẻo dai, trang bị bảo vệ thật tốt nguyên thần của mình. Song đạo hồn tu lại có một loại bí thuật đi ngược lại, có một con đường riêng của mình, chính là có thể thiêu đốt nguyên thần của mình làm nhiên liệu để vận chuyển hoạt động thân thể. Chỉ có điều hành động có tính chất điên rồ như vậy tất nhiên không thể kéo dài. Hơn nữa việc đó sẽ phá hoại và tổn thương tới nguyên thần. Vậy nên cho dù người hồn tu muốn dùng đến, cũng chỉ sử dụng khi vạn bất đắc dĩ, nhưng cũng phải cực kỳ thận trọng!

Đây là một trong các bí pháp Trường Thiên nghiêm cấm nàng tu luyện, chẳng qua trong lòng nàng tò mò, quấn lấy Đồ Tẫn vẫn học được.

Thừa dịp Kim Vô Hoạn lui về phía sau, nàng một tay khẽ chống trên mặt đất, chưa đứng thẳng người, cứ như vậy còng lưng xông ra ngoài! Luân phiên chiến đấu, thần lực của nàng đã tiêu hao hầu như không còn, hiện tại sử dụng chính là Khinh Thân Thuật học được khi thân thể là người phàm. Chỉ có điều hiện tại thi triển ra vẫn nhẹ nhàng nhanh chóng, lại lộ ra ý quyết tuyệt tới chết!

Mục tiêu của nàng chính là Dư Anh Nam!

Thủ vệ Thiên Thượng Cư chạy tới, nhục cầu phệ yêu đằng cũng ngừng tay. Hàn Quỳnh tiên tử ngay từ lúc nãy đã chạy về đồ nhi trước tiên, ôm chặc lấy đầu vai nàng. Hiện tại thấy cô gái kia trọng thương như vậy mà vẫn lấy thế như mãnh hổ xuống núi đánh về phía ái đồ, trong lòng bỗng thấy lạnh cả người: nữ nhân này điên rồi! Nam Minh Ly hỏa kiếm có thần kỳ đi nữa, chẳng lẽ nó lại có lực hấp dẫn lớn với nàng ta như vậy sao? Lớn đến mức không tiếc lấy thân thể tính mạng cũng muốn đoạt tới tay?

Trong lòng nàng ta suy nghĩ thay phiên luân chuyển, ra tay cũng không lưu tình, hơn nữa đối phương xuất ra thủ đoạn độc ác giết sư muội như hình với bóng cùng mình từ trước đến giờ, nỗi thống khổ mất đi người nhân chắc chắn phải báo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.