Chương trước
Chương sau
Ly Vẫn bỗng thét dài một tiếng, âm thanh rồng ngâm bành trướng chấn động đến bốn vách tường, dọa nàng đến nỗi ùtai, còn tưởng rằng những người kia chuẩn bị trở lại.

Kết quả Long Tử thấy nàng trở tay lấy ra vũ khí thìsững sốt, tranh thủ thời gian nói: “Chớ động thủ, ta chỉ là nhớ tới năm đó…” giọng nói của nó sa sút xuống, bên trong hàm ẩn vô hạn khuất nhục.

Nó cả giận nói: “Chết tiệt, tên Man Vương kia, chính là giấu lăng mộ ở Càn Khôn trong bụng ta, cửa vào… Cửa vào chính là ta. Chỉ cần ta nguyện ý, có thể vì người tới mở ra đại môn của lăng mộ.”

Tim Ninh Tiểu Nhàn nhất thời đập mạnh và loạn nhịp. Đúng vậy a, đó là Càn Khôn trong bụng thuộc về Ly Vẫn, nó có thể tự mình mở ra không phải là quá bình thường sao?Nàng cùng Trường Thiên làm sao có thể quên điểm này?

Người kiến tạo lăng mộ chắc cũng có nghĩ đến điểm này, cho nên mới đâm kim xử vào sau cổ của nó để làm thần trí nó hỗn loạn, lại khiến xiềng xích, đói khát lúc nào cũng tra tấn nó ở hạn độ lớn nhất để bảo chứng rằng nó luôn lâm vào ác mộng điên loạn bất tỉnh.

Bị nhốt nhiều năm như vậy, nó là điên cuồng, đói khát, dù cho có người đến được hồ nước dưới mặt đất, gặp Ly Vẫn đang ở loại trạng thái này, không phải bị ăn thì cũng là sau một phen so đấu thì giết chết nó. Khó lường nhất đúng là khiến nó bất tỉnh, do đó sẽ như Âm Cửu U phát hiện ra giả lăng. Có người nào sẽ ăn no rỗi việc mà nghĩ biện pháp thay nó khôi phục thần trí chứ?

Ngoại trừ nàng.

Nhưng mà chỉ có cách làm này mới có thể mở ra cửa vào của nội cung chân chính.

Người thiết kế cung điện dưới mặt đất này sắp đặt thật đúng là xảo điệu, có thể nói là một cửa giữ một cửa. Ninh Tiểu Nhàn không biết vì sao hắn không đem kim xử kia đâm sâu thêm một trượng nữa, như thế thần trí của Ly Vẫn sẽ vĩnh viễn lâm vào cơn ác mộng bất tỉnh, nội cung sẽ không có khả năng nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.

Nàng tất nhiên không hiểu được, là có người động tay động chân, nên chỉ cho đây là thiên ý.

Ánh mắt Ly Vẫn lộ ra thần sắc kỳ dị, đột nhiên nói: “Nếu ngươi muốn tiến vào, chỉ cần đáp ứng một điều kiện của ta, ta sẽ vì ngươi mở ra cửa vào! Haha, có thể nhìn thấy những tên Man nhân dơ bẩn bỉ ổi kia bị đào mộ phần, ta cũng cảm thấy vui sướng a!”

Nàng ngược lại không cảm thấy kỳ quái, chỉ làtim đập nhanh hơn: “Ngươi nóiđi.”

Ly Vẫn trầm thấp thét dài một tiếng, mới nói: “Sau khi ngươi ra khỏi nội cung, hãy giết ta đi!”

“Cái gì?”Nàng ngạc nhiên, sau đó cũng hiểu được, trong nội tâm có chút khó chịu, cay mũi, bị Man Tộc bắt được rồi luyện chế động phủ trong cơ thể, bị dây xích vây khốn vài vạn năm, thời thời khắc khắc bị sát khí cùng đói khát điên cuồng tra tấn thần trí. Tao ngộ bi thảm bực này cho dù là đặt ở trên người súc sinh như là heo bò chó, đều là rất quá đáng.

Huống chi nó là Long Tử tôn quý vô cùng, trời sinh nên là đại yêu quái hô phong hoán vũ.

Ly Vẫn lạnh lùng nói: “Bị nhốt ở cung điện dưới mặt đất lâu như vậy, cốt cách, huyết dịch cùng cơ bắp của ta đã bị nhuộm đầy sát khí. Cho dù có thể ra ngoài, cũng không còn khả năng hấp thu linh khí để tăng trưởng tu vi. Yêu quái giống như ta, nếu không thể tự do ngao du thiên địa, sống thì còn có hứng thú gì đáng nói?”

Nó bị sát khí ám hại đã lâu, thân hình giống như tàn phế, đã mất đi khả năng tiếp tục tu hành, thậm chí ngay cả bản lĩnh đằng vân giá vũ của Long Tộc cũng không có. Lúc trướ cở thời điểm thần hồn trí bế thì cũng thôi đi, bây giờ nó đã tỉnh táo lại, lập tức cảm thấy vô cùng khuất nhục. Nếu như cả đời này đều chỉ có thể giống như những Thủy tộc bình thường nhìn người khác bay trên không trung. Thật sự nó chính là sống không bằng chết!

Ninh Tiểu Nhàn cũng không do dự nữa, lên tiếng: “Tốt!”Đối với sinh linh bực này, chỉ có tử vong mới là cách giải thoát tốt nhất.

Đối với việc có vào nội cung hay không, nàng cũng không có lo lắng nhiều. Chỗ thần bí có thể dẫn Trường Tiên cùng Âm Cửu U đến nơi đây, bây giờ cửa vào chân chính đang ở ngay trước mắt, nàng có lý do gì để cự tuyệt sao?

Ánh mắt Ly Vẫn lộ ra thần sắc khoái ý, sau đó mở há to miệng một lần nữa.

Bên trong cái miệng lớn dính máu này không có Truyền Tống trận, chỉ có cổ họng sâu không thấy đáy. Giọng nói trầm thấp của Ly Vẫn vang lên: “Nếu ngươi tin ta, chỉ cần một mực đi vào trong là được.”

Ninh Tiểu Nhàn lại không chần chờ, cất bước đi vào trong miệng Ly Vẫn, nhìn từ phía trên sẽ giống như một khối bánh ngọt nhỏ ngọt ngào di động.

Không phải mỗi người đều dám đi vào miệng cự thú như vậy, tiểu cô nương này rất có dũng khí, nó có chút bội phục nàng.

Nhưng Ly Vẫn lại không biết, trong tay nàng đang nắm chặt một cái Truyền Tống phù. Trương phù chú đặc chế này có thể khiến nàng ngay lập tức di chuyển đến bên ngoài nửa dặm.Thế nhưng ở trong nội cung, nhất là trong bụng Ly Vẫn có tác dụng như vậy không, nàng cũng không nắm chắc.

Nhưng nếu như thế sự đều muốn nắm chắc mọi thứ rồi mới làm, nàng còn có thể làm được mấy việc? Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, Trường Thiên lúc này đang ở trong Huyết Nhục Dung Lô ra sức giãy giụa, nàng há có thể không làm được gì?

Trong miệng Ly Vẫn mang theo mùi tanh đặc hữu của động vật ăn thịt. Nhưng sau khi nàng đi qua khỏi yết hầu hai, ba trượng, loại mùi vị khó ngửi này đã biến mất.

Mặc dù trước mắt là một mảnh đen kịt, nhưng nàng có ngũ giác linh mẫn, đã phát giác được đất dưới chân dần cứng lại, giống như là giẫm lên mặt đường bằng đá, lập tức biết rõ lời Ly Vẫn nói là sự thật. Con đường trong cổ của nó cũng là do cơ bắp tạo thành, vốn sẽ đem lại cảm giác tương đối mềm mại khi dẫm xuống.

Cùng lúc đó, nồng độ sát khí trong không khí cũng tăng lên rất nhiều, cơ hồ là mỗi khi nàng bước tới hai mươi bước, nồng độ sát khí sẽ tăng gấpđôi.

Cứ như vậy trôi qua thời gian ai mươi hơi thở, đằng trước đã bắt đầu lộ ra ánh sáng yếu ớt.

Quả nhiên có lối ra. Ninh Tiểu Nhàn đi nhanh về phía trước, chỉ hơn mười bước chân, trước mắt liền thông suốt sáng tỏ!

Nếu Trường Thiên ở chỗ này, tất nhiên sẽ phát hiện cảnh trí nàng nhìn thấy lúc này giống như những gì hắn thấy trong Huyết Nhục Dung Lô.Chỉ là sau khi nàng đi vào, gặp phải một con phố dài kia.

Sau khi nàng đi ra, thì thân hình lại lung lay, cơ hồ muốn khuỵu xuống.

Nồng độ sát khí ở đây, đúng là gấp bốn mươi lần cung điện dưới mặt đất! Đối với nàng mà nói, đãđ ạt đến tình trạng không có cách nào hô hấp.Nàng chỉ cảm thấy huyệt thái dương thình thịch trực nhảy, thân thể phát ra cảm giác suy yếu đã lâu không thấy.

Nhưng may mắn vào lúc này, luồng thần lực Trường Thiên lưu lại cho nàng, đại khái đã cảm nhận được nàng gặp phải nguy hiểm, tự động kích phát ra, ở xung quanh thân thể tạo thành một tầng cương khí, thoáng cái đem sát khí ngăn cách ở bên ngoài.Tầng hào quang thượng cấp màu vàng này có văn tự màu vàng không ngừng lưu chuyển, phảng phất giống như hư ảnh kim xà nhẹ nhàng dao động. Mỗi khi nó chuyển qua một chỗ, sát khí nơi đó sẽ bị bức lui.Nhưng mà sau khi nó rời khỏi, sát khí lại một lần nữa ùa đến, như vô số động vật đang nhe răng, muốn đem tầng hào quang này gặm sạch sẽ!

Sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn hơi trắng bệch, nàng đã phát hiện ra kim quang này mặc dù có thể bảo hộ nàng nhưng thần lực mà Trường Thiên lưu lại đang tiêu hao với tốc độ kinh người. Cứ theo đà này, chỉ sợ không đến năm mươi hơi thở nữa, thần lực sẽ tiêu hao hầu như không còn. Đến lúc đó, nàng lấy cái gì mà chống cự lại nội cung dày đặc sát khí đáng sợ? Nồng độ như vậy, đã có thể đưa nàng vào chỗ chết rồi.

Thế nhưng dù sao cũng đã đến nơi này, nàng không dò xét xong cung điện dưới mặt đất, làm sao có thể cam tâm?

Thời gian cấp bách, nàng phải làm sao bây giờ?

Ninh Tiểu Nhàn cắn chặt môi, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ còn biện pháp kia, hi vọng sẽ không làm trễ nãi chính sự của hắn.

Nàngthu nhiếp tinh thần, yên lặng niệm vài câu khẩu quyết.

Tình huống vận dụng đến loại thần thông này, bình thường đều là vô cùng nguy cấp, cho nên hai câu khẩu quyết này đặc biệt ngắn. Nàng mới đọc xong  cũng cảm giác được bản thân đang ở trong hư không vô cùng xa xôi, cùng với ý chí khổng lồ kia, rốt cục được liên kết lại.

Một luồng thần niệm mênh mông trong khoảnh khắc đã bao phủ thân thể nàng.

Cùng lúc đó, âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu nàng: “Tiểu Nhàn? Nàng cuối cùng nhớ đến biện pháp này?”

Thỉnh Thần Thuật! Đây là phương pháp duy nhất nàng nghĩ tới, có thể liên hệ với Trường Thiên được. Loại thần thông này vốn dùng để cho Thần Tiên cùng tín đồ câu thông, trải qua nhiều lần chỉnh sửa mới có được hiệu quả như hôm nay.Không chỉ có thể giúp nàng trong thời gian ngắn liên lạc với Trường Thiên, còn có thể thỉnh hắn phụ vào thân thể, giải quyết vấn đề gặp được.

Trường Thiên vừa mới tiếp quản thân thể nàng, liền phát hiện tình trạng trước mắt, hơi ồ một tiếng, tiện tay ngắt mấy pháp quyết, kim quang tráo quanh thân nàng lập tức trở nên ảm đạm, tựa như một giây sau sẽ biến mất, đồng thời lấy phạm vi cực nhỏ thu hẹp lại, không còn là hình tròn nữa, biến thành dính sát ở trên thân thể nàng.

Nàng đoán chừng, Trường Thiên cũng do thám biết thần lực trong thân thể nàng còn thừa không nhiều lắm, dứt khoát toàn lực thu nạp, đem cường độ tầng cương khí điều chỉnh đến một điểm giới hạn, nếu tăng một phần tức là lãng phí, nếu giảm một phần thì sát khí sẽ phá vách mà vào, xâm hại thân thể nàng! Điều khiển tinh diệu như vậy, cho dù bây giờ nàng muốn cũng không thể làm được, chỉ có thần thức cường đại như Trường Thiên mới có thể tập trung được tài nguyên có hạn như vậy, vì nàng tranh thủ thêm chút thời gian.

Trường Thiên tự mình ra tay, tầng kim quang tráo này có thể duy trì thêm khoảng bảy mươi hơi thở nữa.

Địa hình ở đây hắn đã sớm quen thuộc, chỉ là diện tích nội lăng thoạt nhìnlớn  hơn Huyết Nhục Dung Lô rất nhiều. Nhìn thoáng xung quanh, phân biệt phương hướng, lúc này mới bay nhanh về phía trước, nói: “Ở đây chẳng lẽ lại là nội lăng chân chính, nàng làm sao mà tìm được?”

Ninh Tiểu Nhàn đem chuyện cứu trị Ly Vẫn ra nói một lần, Trường Thiên cũng không khỏi cảm thán nói: “Quả nhiên là phúc tướng, may mắn lớn như vậy cũng có thể bị nàng đánh trúng. Chỉ là nàng không nên lỗ mãng thế, khi đó nên ra ngoài trước, tìm một nơi an toàn rồi hãy vận dụng Thỉnh Thần Thuật.” Tuy hai kiện đồ vật kia của Man Tộc là rất trọng yếu, hắn lại không nghĩ nàng một mình đến lấy. Di chứng của Thỉnh Thần Tuật quá mạnh mẽ, nàng đang ở một nơi nguy hiểm như cung điện dưới mặt đất, thực không nên mạo muội sử dụng.

“Gan lớn ăn no, gan nhỏ chết đói.” Nghe được âm thanh của hắn, nàng mới có thể an tâm, vì vậy cười hì hì nói: “Đừng lo lắng, đáng lo thì tìm sơn động nằm thêm mấy ngày, tất nhiên không sao.” Thấy hắn còn muốn nói nữa, tranh thủ thời gian nói: “Chàng bị nhốt trong Huyết Nhục Dung Lô có thể thoát ra ngoài hay không?”

Huyết Nhục Dung Lô là dùng di cốt của Man Tổ luyện chế, cũng xem như là thần khí Thượng Cổ, hắn muốn phá vây mà ra nào có nhẹ nhõm như vậy? Huống chi bên người còn có một Âm Cửu U đang nhìn chằm chằm.Hắn muốn cùng tên này thoát khốn, không khác gì bảo hổ lột da. Nhưng nhữngđiều này nàng không cần phải biết rõ, chỉ tăng độ phiền não của nàng mà thôi.

Trường Thiên thản nhiên đáp: “Tất nhiên là có thể đi ra, chỉ có điều kiện pháp khí này bị Man Tộc vận dụng thần thông, lưu vong đến bên ngoài vô số thế giới. Nếu ta muốn tìm đường về, còn cần hao tổn thời gian rất lâu.” Hắn khống chế được thân thể nàng, tự nhiên không nhìn được biểu lộ của nàng, thực sự có thể đoán được lo lắng trong nội tâm của nàng, bởi vậyan ủi nói: “Không cần lo lắng, trong vòng ba tháng, ta nhất định có thể trở về. Hơn nữa tiêu điểm của ta ở thế giới này là nàng, vừa xuất hiện là có thể ở bên cạnh nàng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.