Chương trước
Chương sau
Uy của lần chấn động ngày đã kích khởi vô số cát bụi. Trong hơn hai mươi đầu sói đứng mũi chịu sào lập tức như gặp phải đại chùy đánh trúng, có đầu chạy quá nhanh, trực tiếp bị chấn ngược lại rồi bay xông ra ngoài, trong vài hơi thở đều không đứng dậy được, kẻ có thân thể cường tráng còn miễn cưỡng đứng lên, cũng bị choáng váng hoa mắt, chân đứng không vững. Đây chính là thiên phú thần thông của Kỳ Nam cự tượng —— chiến tranh tiễn đạp.

Voi lớn làm sao lại buông tha cho cơ hội tốt này, kỵ sĩ trên thân voi nổi giận gầm lên một tiếng, vũ khí trong tay đã đâm ra ngoài, thẳng đến chỗ hiểm của cự lang.

Đáng tiếc trên mặt nhân số bọn họ cũng không chiếm ưu thế. Lại có bốn, năm đầu cự lang bị đâm chết, lang yêu còn lại cùng xoay người mà lên, tiếp tục tới gần nơi trú quân. Tốc độ của bọn chúng nhanh hơn tuấn mã, trong nháy mắtđ ã đến gần.

Thương đội Phù Diêu trú đóng ở biên giới của nơi trú quân, hàng hóa tự nhiên cũng để ở chỗ này. Bọn tiểu nhị thấy cự lang lập tức lại gần, ngay cả lục quang bên trong đồng tử đều có thể thấy được, đi đứng cũng nhịn không được muốn phát run, chỉ có Dương chưởng quỹ nhớ được nữ chủ nhân ở đây, lập tức trấn định như lúc ban đầu, thấy có người vụng trộm trốn đi, liền cho một tát qua: “Muốn lâm trận bỏ chạy sao? Có còn muốn sống tốt nữa không? Cũng không sợ ở trước mặt đông gia (ông chủ)mất hết mặt mũi!”

Hắn cũng không phải nói lời nói xui xẻo. Nhiều quy củ trong thương đội là như thế, thành viên lúc đối địch mà lâm trận bỏ chạy, một khi bỏ mình thì người nhà cũng sẽ không được chia nửa điểm trợ cấp. Đi buôn phong hiểm rất cao, cho nên tiền lương cũng cao, thương đội thường dùng cái này để cổ vũ đội viên tác chiến anh dũng.

Quả nhiên lời này vừa nói ra, rất nhiều người cười khổ một tiếng, thân thể có chút phát run, nhưng thực sự đã dùng sức nắm chắc vũ khí trong tay. Trong thương đội cũng có vài tu sĩ nhân loại đi theo, phi kiếm đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm phun ra nuốt vào hàn mang.

Câu nói sau cùng của Dương chưởng quỹ nhắc nhở mọi người, đúng vậy, đông gia vẫn còn ở đây này. Ngẫm lại hết thảy ở Không Thành, Ninh Nhi cô nương đã vô thanh vô tức thu phục được rất nhiều yêu quái kia, không chừng một màn đó còn có thể tái diễn nữa đấy.

Trong lúc nguy cấp bực này, Dương chưởng quỹ nhìn chung quanh, quả nhiên thấy Ninh Tiểu Nhàn không biết đã đi tới từ lúc nào, lập tức vui mừng nói: “Nữ chủ… Ninh Nhi cô nương, số lượng lang yêu quá nhiều, chỉ bằng vào chúng ta, sợ là không đối phó được a!”

Ninh Tiểu Nhàn nhẹ gật đầu: “Tất cả mọi người lui trở lại cạnh xe ngựa.” Âm lượng không lớn, nhưng lại rành mạch truyền vào tai mỗi người trong thương đội.

Nàng không quá nghiêm khắc yêu cầu thành viên của thương đội có th ểứng phó được cục diện trước mắt. Thương đội Phù Diêu đi tuyến đường này được công nhận là lộ tuyến thái bình, hằng năm không biết có bao nhiêu thương đội bình an vô sự đi tới đi lui. Nhưng lần này vô luận là Chẩn Khâu của Không Thành hay là lang yêu trên thảo nguyên, đều vượt xa phạm vi khả năng ứng đối của một thương đội bình thường, không biết có phải do nguyên nhân ở bên cạnh có thể chất gây họa này.

Mọi người cũng không muốn chịu chết, nhận được mệnh lệnh đã hỏa tốc lui lại phía sau, ở sau lưng chống đỡ hàng hóa.

Tốc độ của đàn sói không bằng hổ, báo… những yêu quái bộc phát trong thời gian ngắn, nhưng mà khoảng cách ngàn trượng cơ hồ cũng chớp mắt là tới. Tiểu nhị của thương đội đứng tận bên ngoài đều có thể thấy được lúc cự lang chạy đến, bộ lông trong gió có chút rung rung, thậm chí lúc mở rộng miệng, giữa hàm răng còn có thịt đầu đã nát!

Nếu nàng có thủ đoạn gì, hiện tại cùng nên dùng ra rồi, nếu không mọi người sẽ cùng nhau đi gặp Diêm Vương!

Nhưng vào lúc này, một thân thể trắng mập khổng lồ không hề báo hiệu trước chui ra từ trong lòng đất, nương theo thể trọng đem một đầu lang yêu đánh ngã xuống đất, sau đó là mở ra khuôn miệng khổng lồ đạt tới một trượng (hơn 3m) còn nhỏ nước bọt, như một cái bọc cao su bao đầu sói lớn vào trong miệng!

Âm thanh rú thảm của lang yêu lập tức vang lên, lại bị giấu ở trong khoang miệng của quái vật kia, nghe nặng nề mà cổ quái. Trong miệng của quái vật mới xuất hiện này sinh trưởng những chiếc răng hình châm bén nhọn rậm rạp chằng chịt mọc ngược vào trong cổ họng, lần này vô luận là người nào bị nó cắn phải, trong thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không có khả năng giãy giụa.

“Chẩn Khâu!” Trong thương đội đã có tiếng kinh hô, lần này trong giọng nói còn bí mật mang theo vui sướng tràn đầy. Hai ngày trước, quái vật kia quả thực là thứ đồ chơi chui ra từ cơn ác mộng, nhưng hôm nay lại đứng về phía bọn họ đấy.

Chẩn Khâu cơ hồ đánh mất thính lực, tất nhiên không nghe được tiếng hoan hô của bọn họ, chỉ đang chuyên chú săn mồi. Ngay sau đó, quái vật kia tới thế nào thì cũng biến mất như thế, thi triển thiên phú độn thổ, kéo lấy cự lang một lần nữa chìm trong lòng đất.

Mặt đất vẫn không có chút tổn hại.

Dưới đáy kia cũng không phải sân nhà của cự lang rồi, nó sẽ gặp được cái gì, không ai biết được.

Tiếng hoan hô của thương đội tạm ngừng lại. Lúc ở Không Thành, Ninh Tiểu Nhàn phân phó thương đội chôn Định Phong Bàn ở bốn phía khách sạn, bởi vậy Chẩn Khâu một mực không thể sử dụng thiên phú độn thổ đi đến. Hôm nay lại biểu diễn nguyên vẹn một hồi săn mồi kỹ xảo như vậy, giờ mọi người mới hiểu được, thương đội rủi ro ở Không Thành, những thành viên … không may kia là biến mất như thế nào, nhất thời có chút không rét mà run.

Chẩn Khâu chui ra từ trong đất tất nhiên không chỉ có một đầu như vậy, vì vậy tràng diện càng lộ ra hỗn loạn, ước chừng gần mười bảy, mười tám đầu cự lang bị Chẩn Khâu đột nhiên toát ra từ trong lòng đất chụp một cái, sau đó kéo vào lòng đất.

Nhưng mà Chẩn Khâu có miệng không đủ, chống lại yêu quái hành động linh mẫn như lang yêu cũng không chiếm được thượng phong. Thêm nữa, có lang yêu vô ý thức né được, tránh khỏi tập kích đến từ lòng đất, hoặc là liều mạng chịu đựng đau đớn cực lớn, sinh sinh cắn đứt chân bị Chẩn Khâu ngậm trong miệng. Dù sao giữa tử vong và tàn phế, đám yêu quái cũng biết nên lựa chọn như thế nào. Tay chân đứt rời còn có thể mọc lại, nhưng mạng không còn thì thật sự là mọi chuyện đều hết.

Bỗng nhiên đàn sói vọt tới vốn có gần trăm đầu, ba con Kỳ Nam cự tượng chặn được hơn hai mươi đầu, lại bị Chẩn Khâu lôi đi nhiều như vậy, còn có thể trùng kích đoàn xe thì còn thừa lại khoảng sáu mươi đầu. Mọi người đang bồn chồn, trước mắt đột nhiên thình lình toát ra một mảnh trắng bóng, những … côn trùng đại bạch còn lại kia một lần nữa chui ra từ trong lòng đất, kể cả người mang hàng hóa cũng bao quanh ở chính giữa.

Những thứ này có chiều dài khoảng hai trượng (6m),cao hơn chín xích (2m),đầu đuôi nối nhau tụ lại một chỗ, gần như là lấp kín núi thịt tuyết trắng mà co dãn. Sau chiến dịch ở Không Thành, Chẩn Khâu bị Phệ Yêu Đằng thu thập chỉ còn lại sáu mươi đầu, giờ phút này còn ở trong lòng đất thưởng thức mỹ vị có gần hai mươi đầu, mà thói quen của thương đội Phù Diêu lại là sắp xếp hàng hóa tập trung, cho nên bốn mươi đầu quái vật di chuyển theo kiểu xe tăng này miễn cưỡng có thể vây đám đông ở ngay trung tâm, chỉ lộ ra một lỗ hổng nho nhỏ.

Đàn sói hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc. Lúc này Kỳ Nam cự tượng đã dừng lại, quay người, một lần nữa hướng về chỗ này phát động công kích. Hình thể của chúng quá khổng lồ, tuy lực sát thương đáng sợ, nhưng di chuyển cùng quay đầu lại… không linh mẫn lắm,chẳng qua chỉ cần xông về bên người thương đội, những cự lang này cũng không có hi vọng ăn cướp rồi.

Đàn sói đối với bức tường trùng trắng mập trước mắt này cào vài cái, gặm mấy ngụm, lại phát hiện những … côn trùng này nhìn mập mềm nhưng bên ngoài kỳ thật được che bởi sa xác(giáp xác bằng cát) cực kỳ cứng rắn, rất khó một ngụm cắn thấu, đây cũng là tiện lợi mà thiên phú thổ hệ mang tới. Có vài đầu sói ý định nhảy qua tường trùng, thế nhưng miệng Chẩn Khâu cũng không phải lớn lên vô ích, muốn từ trên miệng rộng khủng bố này nhảy qua, vẫn rất cần dũng khí đấy.

Cho nên đàn sói rất nhanh đã phát hiện tường trùng cũng không phải che kín, ngược lại có một chỗ hổng nho nhỏ, vì vậy đại hỉ, nhao nhao vượt đến đây nhào tiến lên.

Lỗ hổng này rất nhỏ, tối đa chỉ có thể chứa hai người sóng vai mà đứng, Nhưng hiện tại đứngở chỗ này chỉ có một mình Ninh Tiểu Nhàn. Đã lâu rồi nàng không được giãn gân cốt, bởi vậy tiến lên trước một bước nói: “Những người khác toàn bộ lui ra phía sau.”

Thân hình nàng xinh đẹp, đón gió mà đứng, thân hình cự lang đối diện đã mấy lần đối với nàng nhào tới há miệng rộng lộ ra răng trắng dày đặc, thấy thế nào cũng giống như một khối tiểu thịt tươi trước mặt dã thú. Kết quả Ninh Tiểu Nhàn ngay cả trốn tránh đều không làm, cự lang mới bổ nhào vào trước mặt, nàng đã, lên sau mà đến trước, một quyền đánh lên mũi nó.

Năm đó lúc nàng tham dự khảo hạch nhập tông của Ẩn Lưu, chính là lấy Hắc Hào làm đối thủ, biết rõ lang yêu có danh xưng đầu đồng, nhưng mà cho dù là sinh vật nào, cái mũi ướt át luôn là nhượcđiểm. Một quyền này của nàng đánh ra ngoài, mấy tu sĩ đứng ở hậu phương chợt nghe được tiếng xương gãy gân đứt thanh thúy “rắc rắc”, nhãn lực tốt hơn một chút, còn có thể thấy được khi một quyền này của nàng rắn chắc mà đập lên, mặt sói cư nhiên bị móp lại, cơ hồ biến thành mặt trăng lưỡi liềm.

Đầu cự lang này lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc nhào lên bị đánh bay trở về, trên đường còn đụng ngã lăn hai đồng bạn, lúc này mới rơi xuống đất, chân sau không tự giác run rẩy hai cái, hiển nhiên là không sống nổi nữa.

Thấy một kích nhìn như hời hợt này, trong mắt Trường Thiên đã hiện lên vẻ hài lòng. Nếu nói là khiến đối thủ trọng thương đến bước này, ở mấy năm trước nàng cũng có thể làm được. Nhưng mà lúc này nàng một quyền đánh ra ngoài, cả đầu lang yêu đều phải là huyết nhục mơ hồ, sau khi rơi xuống đất tuyệt sẽ không sạch sẽ như vậy.

Trường Thiên vẫn còn nhớ rõ ngày đầu tiên nàng nhập tông, nhớ chuyện một quyền kinh ngạc đánh lên đầu Hắc Hào, kết quả nha đầu kia hôm nay lúc đối chiến bầy sói, vẫn là lựa chọn đầu lâu cứng rắn nhất của lang yêu. Thần niệm của hắn hơi hơi quét qua, đã biết rõ một quyền này của Ninh Tiểu Nhàn thoạt nhìn bay bổng, kỳ thật lại trực tiếp chấn vỡ xương sọ cự lang, đại não cũng bị sức lực dư thừa cực lớn sinh sinh quấy thành một đoàn tương hồ, nửa điểm sinh cơ cũng không lưu lại. Mà xem từ bên ngoài, đầu lang yêu này chỉ là thất khiếu chảy máu, tướng chết cũng không có kinh khủng bao nhiêu.

Phải biết, hai tay nhỏ của nha đầu này trống trơn, ngay cả Răng Nanh cũng không lấy ra, bởi vậy một kích hung mãnh này thuần túy dựa vào lực lượng thân thể của nàng, hơn nữa sau khi lực thấu xương, trực tiếp phá hư não bộ. Ở trong mắt hắn phần kỹ xảo mà nàng biểu hiện ra có thể xem như tiến dần từng bước, so với lúc mới tiến vào Hợp Đạo Kỳ lại không thể so sánh nổi. Nàng thân là nhân loại, sức lực lại kinh người, lúc trước sau khi ăn vào Long Tượng quả, sức lực đã đạt đến năm mươi ba vạn cân, chỉ là do cường độ thân thể chưa đủ, cho nên về sau khi vận dụng Ba Xà chi lực, hạn mức cao nhất cho sức lực của nàng là khoảng một trăm vạn cân.

Nhưng là bây giờ, nàng đã có tu vi Độ Kiếp Tiền Kỳ, sức lực bản thể cùng năng lực thừa nhận của thân thể đã tăng vọt. Hiện tại sức lực bản thể của nàng thẳng hướng một trăm vạn cân, cho nên Trường Thiên tính ra sau khi nàng trải qua Yêu Lô tăng phúc thì sức lực có thể đánh ra đạt tới bốn trăm vạn cân! Đây là con số đáng sợ mà rất nhiều yêu chủng sức lực lớn cũng khó có khả năng nhìn tới được bóng lưng!

Hiển nhiên kiểu chết của đầu lang yêu này quá mờ mịt, không thể chấn nhiếp những yêu quái khác. Khe hở trước mắt rất nhanh bị một đầu lang yêu khác che lại. Ninh Tiểu Nhàn nhếch miệng, đột nhiên bước dài ra. Tốc độ của nàng cực nhanh, đầu sói xám đi lên thấy thế chỉ cảm thấy hoa mắt, có một bóng dáng xẹt qua bên cạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.