Nó vô ý thức mà há mồm cắn tới, lại bị một quyền đánh cho mắt đầy ánh sao, đứng không vững, ngay sau đó trên đuôi truyền đến đau nhức kịch kiệt, đúng là bị người một phát nắm ở trong tay, sau đó thân thể chợt nhẹ, lại bị ném mạnh ra ngoài!
Ninh Tiểu Nhàn ngại dùng kiếm quá phiền toái, dứt khoát bắt lấy đuôi của một đầu cự lang rồi vứt nó ra ngoài, bắn mạnh vào những lang yêu khác đang nhào lên!Đầu cự lang này cũng nặng đến ngàn cân, bị nàng múa trong tay, tiếng gió vù vù rung động, vô luận góc độ của lang yêu xâm phạm có xảo trá bao nhiêu, nàng đều có thể đón đầu, đem chúng đánh bay ra ngoài như là ném bowling.
Nàng là một tiểu cô nương nũng nịu, thân cao không đến sáu xích, trong tay nắm lấy cự lang còn lớn hơn ngựa một vòng vung mạnh, hết lần này đến lần khác nàng lại đứng rất tùy ý, tựa hồ trên tay đang huy động chỉ là một cây rơm rạ. Vốn là động tác này cho dù là tráng hán thân cao bảy xích đều ngại rằng quá vướn víu, đến trên tay nàng, lại như trong tay đang múa đai mềm hay khúc lăng, còn có cảm giác từng chút thoải mái tự nhiên, không còn là bạo lực mỹ học thuần túy.
Một màn này, rất nhiều người trông thấy đều là tròng mắt muốn rơi ra ngoài.
Dương chưởng quỹ nhìn đến đây, nhịn không được mà lui về sau hai bước, thầm nghĩ: “Hóa ra nữ chủ nhân của chúng ta cũng thật bạo lực, cũng không biết lúc Thần Quân đại nhân ở cùng một chỗ với nàng có từng nếm qua đau khổ hay chưa?” Nhớ tới Thần Quân đại nhân từ trước đến giờ đều mang theo bộ dáng uy nghiêm lẫm lẫm khó nói nên lời, không khỏi cúi đầu, thầm nghĩ chính mình thật sự suy nghĩ quá nhiều. Thần Quân là hạng người gì, …Ài, trong lúc nguy cấp bực này, hắn làm sao còn có thể nghĩ ngợi lung tung chứ?
Lúc này lại có hai đầu lang yêu liều lĩnh, may mắn từ trên tường trùng mà Chẩn Khâu làm thành nhảy vào được, đang muốn duỗi miệng cắn người, tu sĩ sớm đã trận địa sẵn sàng đón quân địch, trường kiếm bay vút mà ra.
Thế nhưng không đợi phi kiếm phát uy, trong không khí đã có hào quang màu trắng nhạt lóe lên, hai đầu cự lang ngay cả gào kêu một tiếng cũng không kịp đã tê liệt ngã xuống, lúc ngã xuống còn đè nặng hai người.
Người bị đặt dưới đáy kêu thảm một tiếng, lại phát hiện không bị tổn thương gì, tranh thủ thời gian bò lên. Mọi người mới phát hiện trên đầu sói nhiều hơn hai miệng vết thương hình tròn, hết thảy đều là xuyên vào tai phải, xuyên ra tai trái, xuyên thấu đại não.
Đúng là nàng trở tay ném Răng Nanh, một chủy hai mệnh.
Giờ phút này, Kỳ Nam cự tượng đã chạy vội tới hơn ba trăm trượng. Cho dù giờ phút này đàn sói có đột phá được tường trùng do Chẩn Khâu tạo thành, cũng chưa chắc có thể trong thời gian ngắn cướp đi hàng hóa rồi rút lui. Bởi vậy trong một mảnh bóng dáng lộn xộn phát ra một tiếng sói tru, ngay sau đó đàn sói như nhận được mệnh lệnh, tất cả quay đầu, hướng về cánh đồng bát ngát chạy gấp, đúng là không còn chú ý đến thương đội Phù Diêu.
Áp lực trước người Ninh Tiểu Nhàn giảm nhiều, nàng nhún vai, đem cự lang trên tay quăng về hướngđám Chẩn Khâu, tên xui xẻo này bị nàng quay múa cả buổi, đầu óc đều đã quay mòng mòng rồi, giờ phút này sau khi rơi xuống đất cư nhiên cả buổi không đứng dậy được, bị một đầu Chẩn Khâu bắt được cơ hội cắn trúng, sau đó kéo vào trong đất biến mất không thấy gì.
Ba đầu Kỳ Nam cự tượng cũng ghi nhớ chức trách, không truy kích theo, rất nhanh đã chạy đến. Nhìn qua vòng trùng mà Chẩn Khâu tạo thành, trong đó một gã cự tượng kỵ sĩ ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”
Bọn hắn sinh sống trên thảo nguyên lâu như vậy, còn chưa từng thấy qua loại dị thú kỳ quái này.
Ninh Tiểu Nhàn nhún vai nói: “Mấy linh sủng mà thôi!” Quay đầu giòn giòn giã giã nói với Chẩn Khâu, “Không còn chuyện của các ngươi nữa, … đều trở về đi.”
Vừa dứt lời, Chẩn Khâu nhao nhao cúi đầu, chìm xuống đất giống như lặn xuống nước, không còn hiện lên.Chúng đi cũng đột nhiên như lúc chúng đến, trên mặt đất lúc này chỉ còn lại người và hàng hóa, lại lần nữa lộ ra trống trải hơn rất nhiều.
Quả nhiên là chiêu chi tức ra, vung chi tức đi a*.Các tượng kỵ sĩ hai mặt nhìn nhau, đều có chút nghĩ mà sợ.Nếu không phải thương đội Phù Diêu này bản thân có chút thủ đoạn, chỉ sợ những đầu lang yêu giảo hoạt của Thổ Luân Tộc đã tạo thành một chút tổn thất. Bọn hắn hộ vệ bất lực, chuyện này mà truyền lại trong tông thì thật đúng là khó nghe.
*Chiêu chi tức ra, vung chi tức đi: gọi thì lập tức đến, đuổi thì lập tức đi.
Kỳ thật lúc đàn sói còn chưa đến, Trường Thiên đã đưa Khâu Hậu cùng Chẩn Khâu từ trong Thần Ma Ngục ra ngoài. Sau đó lại lợi dụng năng lực độn thổ, trước tiên chui xuống phía dưới thương đội. Mọi người chỉ thấy được Chẩn Khâu lộ diện chống cự đàn sói, nhưng lại không biết sâu trong lòng đất dưới bàn chân còn nằm một đầu Khâu Hậu, tất cả các động tác của Chẩn Khâu đều từ chỉ lệnh của nó.
Lúc này sau khi bị tập kích, mọi người kinh hồn đã hơi ổn định, sau khi kiểm kê qua thì mới biết được có hai người bị thương nhẹ, chính là lúc lang yêu phóng qua tường trùng bị vung qua, trừ đó ra cũng không có gì tổn thất.
Qua một khắc chung, trong bóng tối xa xa cũng dần dần hiện ra hình dáng của Kỳ Nam cự tượng – đám người Thiết Ngạc trở về rồi.
Hắn còn chưa đi vào nơi trú quân, voi lớn bên cạnh thương đội đã đi ra nghênh đón, đem sự tình mới xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đến một khắc chung, chuyện đàn sói đột kích cẩn thận báo cáo lại. Thiết Ngạc nghe xong, trên mặt cũng lộ ra thần sắc may mắn, sau đó liền nhìn một cái về hướng đám người Ninh Tiểu Nhàn.
Nghe xong miêu tả của thủ hạ, hắn đã biết linh sủng của tiên phái Phù Diêu nghe thì cổ quái, nhưng lại không có uy hiếp gì đối với Kỳ Nam Tông. Dị thú hình thể như vậy đối phó với lang yêu coi như cũng được, nếu là đặt ở trước mặt Kỳ Nam cự tượng, vẫn là một chân có thể giẫm bẹp nhiều đầu.
Voi lớn không nhanh không chậm đi về nơi trú quân, hắn nhảy xuống đi đến trước mặt Ninh Tiểu Nhàn nói: “Cận cô nương, đã khiến ngươi bị sợ hãi.”
Nàng lắc đầu nói: “Không sao, dù sao cũng không có người thương vong.”Nàng nói như vậy, chính là không có ý truy cứu sơ sót của Thiết Ngạc, người đứng sau thở dài một hơi, lại nghe nàng nói tiếp, “Chỉ là, trong phiến doanh địa này chỉ sợ có người thông báo tin tức cho lang yêu, quý tông hẳn phải chú ý một chút.”
Thiết Ngạc khẽ cau mày nói: “Làm sao mà thấy được?”
Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi nói: “Ở dưới mí mắt Kỳ Nam cự tượng cướp bóc, cần phải chấp nhận phong hiểm rất lớn.” Câu nói này đầu tiên đã vỗ mông ngựa, sắc mặt Thiết Ngạc hòa hoãn rất nhiều, sau đó nàng tiếp tục nói: “Đàn sói của Thổ Luân Tộc hoàn toàn có thể cướp đi hàng hóa của thương đội này sau đó bỏ chạy thật xa, tại sao phải truy đuổi theo đến đây?”
Tên tượng kỵ sĩ lúc trước từng quen biết nàng nhịn không được nói: “Giương đông kích tây, muốn đánh cướp thương đội Phù Diêu.”
Nàng nhìn qua hắn cười cười: “Thương đội Phù Diêu không thể so với dê béo khác, có Kỳ Nam Tông thủ hộ, không dễ dàng mà ra tay. Lại nói cướp cũng không phải là dễ làm, không truy xét tình hình trước sao có thể tùy tiện hành động chứ? Phương vị mới vừa rồi đàn sói nhào lên, tập trung ở chỗ mấy chiếc xe ngựa của thương đội, chư vị cũng biết, trong đó vận chuyển hơn một trăm bộ chiến giáp có trộn lẫn đồng Xích Vân Ma.”
Sắc mặt Thiết Ngạc rốt cục ngưng trọng lên. Loại chiến giáp này có thể biến ảo lớn nhỏ theo thân hình của chủ nhân, không riêng Kỳ Nam cự tượng có thể dùng, Thổ Luân Tộc nắm được tới tay, cũng có thể bắt đầu trang bị như vậy, … bởi thế nên có giá trị xa xỉ, là hàng hóa trọng điểm của lần vận chuyển này của thương đội Phù Diêu. Khoáng sản trên thảo nguyên rất thưa thớt, Kỳ Nam cự tượng lại sử dụng trọng hình trang giáp (áp giáp loại nặng),mỗi một lần chiến đấu thì vấn đề tổn hại về chiến giáp đều làm cho người vò đầu.
Hắn gật đầu nói: “Chúng ta sẽ nghĩ cách điều tra rõ.”
Lúc này nhân loại xung quanh thấy không còn chuyện náo nhiệt để nhìn, thích thú dần dần tán đi. Hệ thống sinh thái trên thảo nguyên rất thú vị, theo tư liệu mà Ninh Tiểu Nhàn đọc được, bọn cướp lưu khấu làm hại thảo nguyên, đối tượng đánh cướp lại đều là các chủng tộc phụ thuộc vào yêu tộc, ví dụ như tộc lệ thuộc của Kỳ Nam Tông là Phong Ly Tộc sẽ sản xuất mỹ nữ, buôn bán đi nơi khác lại là hàng hóa bán chạy. Ngoài ra các thương đội thông hành qua lại tất cả các bộ lạc, cũng thường xuyên trở thành trọng điểm cướp bóc của bọn cướp, thế nên hộ khách trọng yếu như tiên phái Phù Diêu, Kỳ Nam Tông cần phái ra đội ngũ đến hộ vệ.
Chẳng qua là những … cường đạo này ngược lại đối với nhân loại lại hạ thủ lưu tình, trừ phi là kẻ muốn ăn thịt đỡ thèm, nếu không rất ít đi quấy rầy. Ngay cả hôm nay Thổ Luân Tộc trùng kích thương đội của tiên phái Phù Diêu, con người của gần đó cũng chỉ là quan sát ở xa xa, không có bao nhiêu kinh hoảng. Chuyện này một mặt là bởi vì đa số đặc sản của nhân loại, yêu quái không có bao nhiêu hứng thú; một phương diện khác, rất nhiều chủ nhân của lãnh địa trên thảo nguyên thường xuyên thay đổi, những… nhân loại mà mấy tên cướp này hôm nay đánh cướp, ngày mai rất có thể biến thành mục dân dưới tay mình, đoạt rồi có tác dụng gì chứ?
Đây cũng là lý do vì sao Ninh Tiểu Nhàn nhận định trong đám người có gian tế của Thổ Luân Tộc, mà Thiết Ngạc cũng không phản đối. Cho dù là nhân loại trong lãnh thổ của Kỳ Nam Tông, cũng không có thâm cừu đại hận với Thổ Luân Tộc. Lại thêm hôm nay là tiết thố mộ, người tụ lại ở chỗ này có hơn mấy ngàn người, trong đó có lẫn vào mấy nội gian thì có gì là kỳ lạ?
Nhưng mà hiện tại chỗ này phần lớn là phàm nhân, Ninh Tiểu Nhàn cũng không cho rằng lấy bản lĩnh của Thiết Ngạc, có thể trong thời gian ngắn điều tra rõ việc này.
Lúc này, người sống sót của một chi thương đội do Kỳ Nam cự tượng giải cứu được cũng đến gần, liên tục nói lời cảm tạ với đám người Thiết Ngạc. Lúc đàn sói tập kích thương đội Phù Diêu, những người này xé lẻ ra, chia thành những tốp nhỏ, tán vào trong đám phàm nhân, đàn sói căn bản không rảnh chú ý bọn họ.
Hiện tượng này bị Thiết Ngạc nhìn ở trong mắt, càng vững tin đàn sói tập kích nơi trú quân cũng không vì bắt lấy những người này.
Đã bị đàn sói quấy rối, đêm nay mọi người cũng hết hứng thú, sớm đi nghỉ ngơi rồi.
Thời gian chậm rãi chuyển dời đến giờ Hợi, đã là đêm dài người tĩnh, trên thảo nguyên ngoại trừ tiếng côn trùng, tiếng gió, cây cỏ đung đưa, cơ hồ không có động tĩnh khác.
Đúng vào lúc này, Dương chưởng quỹ nhẹ khẽ đi tới bên ngoài lều trướng của Ninh Tiểu Nhàn, ho nhẹ một tiếng, thăm dò hỏi: “Chủ nhân đã nghỉ ngơi chưa?”
Giọng nói của hắn cơ hồ là nhỏ đến mức ngậm trong miệng, trong lều lập tức vang lên giọng nói lạnh như băng của Trường Thiên: “Chuyện gì?”
Âm thanh này băng hàn đến tận xương, có phải là hắn đã quấy rầy đến Thần Quân đại nhân rồi hay không? Dương chưởng quỹ vô ý thức mà run rẩy, mới nói khẽ: “Thương đội hôm nay Thiết Ngạc Dặc trường cứu được hóa ra là Tây Sơn Cư, đầu lĩnh đội của bọn hắn mới tìm thuộc hạ, muốn mua sữa tươi của Khâu Hậu. Thuộc hạ không làm chủ được, xin ngài quyết định.”
Trường Thiên còn chưa trả lời, âm thanh của Ninh Tiểu Nhàn đã truyền ra nói: “Ồ, nhãn lực của người nọ thật tốt, cư nhiên nhận ra được Chẩn Khâu sao? Mời tiến đến hỏi một chút a.”
Giọng nói của nàng vui sướng dễ nghe, dễ dàng hóa giải được áp lực trên người Dương chưởng quỹ nhận được. Hắn vội vàng đáp ứng, lúc quay người nhìn không được muốn nghĩ: “Khó trách hai vị này là một cặp, quả nhiên là ông trời tác hợp. Trong thiên hạ nữ tử không sợ khí thế của Thần Quân đại nhân, chắc chỉ có một vị này đi?”
Trong khoảng khắc, lĩnh đội của chi thương đội kia quả nhiên đi đến. Tuổi tác của hắn khoảng bốn mươi, mặt trắng không râu, tự xưng tên là Phạm Dao.
Hắn vừa tiến vào lều trướng, liền gặp được người chủ sự của tiên phái Phù Diêu phái tới, cô nương trẻ tuổi kia ngồi ở trên giường êm trong lều. Ánh mắt nhìn về phía hắn ôn hòa mà vô hại, đâu còn bộ dáng đánh kịch liệt cùng cự lang hai canh giờ trước?
Hắn mới ngồi xuống, Dương chưởng quỹ đã tranh thủ thời gian vén tay áo, châm cho tất cả mọi người đang ngồi một ly trà sữa thơm nức
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]