Edit: Doãn Kiệt 
Beta: Doãn Uyển Du 
Nguyễn Chanh thấy anh có vẻ cứng nhắc, "Làm sao vậy?" 
Ninh Quân đạm đạm nói: "Khi đó anh không nên rời đi." 
Nguyễn Chanh im lặng một lát: "Chuyện này không phải chuyện anh có thể quyết định được." 
Bọn họ đều là trẻ con, chuyện cha mẹ, gia đình, bọn họ hoàn toàn không có khả năng can thiệp vào. 
Ninh Quân mím môi thành một đường, ôm cô vào ngực thật chặt. Nguyễn Chanh không nhìn thấy vẻ đau khổ trên mặt anh. Cái loại cảm giác giận dữ lại không cam lòng khi bị người thân tính, kế thậm chí anh từng nghĩ mình không nên sinh ra ở cái gia đình kia. 
Ngay từ lúc bắt đầu, có lẽ đã là sai lầm. 
"Ninh Quân, anh làm sao thế?" 
Nguyễn Chanh bị anh ôm rất chặt, anh đang sợ cái gì? 
Ninh Quân chậm rãi buông cô ra, khóe miệng cong lên nét cười 
"Chẳng qua anh cảm thấy anh rất may mắn mà thôi." 
Nguyễn Chanh đang căng thẳng cũng thở ra một hơi. 
"Ba mẹ em định ở thành phố B mấy ngày?" 
"Họ định đi du lịch Nga, ngày kia sẽ lên máy bay." 
"Tối mai anh qua chào bác trai bác gái." 
Mặt Nguyễn Chanh không tránh khỏi đỏ lên một chút, "Có phải quá nhanh hay không?" Bọn họ mới gặp lại có mấy ngày ngắn ngủi. 
"Nhanh chỗ nào?" Ninh Quân nhìn cô 
"Anh đặt chỗ ăn xong sẽ nhắn địa chỉ cho em." 
Nguyễn Chanh nắm cằm anh, "Ninh Quân, so với hồi học phổ thông anh thay đổi thật nhiều. Trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-tien-sinh-da-lau-khong-gap/1961388/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.