“Thần biết tội.” Tư Đồ Bích phịch một tiếng quỳ xuống đất, chỉ nói ba chữ như vậy, sau đó hoàn toàn không mở miệng nói thêm gì nữa.
“Tư Đồ Bích, trẫm đã trách ngươi cái gì? Ngươi biết là biết tội gì?.” Quân Thụy có chút phát hỏa, híp mắt nhìn người đang quỳ gối dưới chân mình, không kiên nhẫn phất phất bàn tay, Trương Đình Hải là một người vô cùng hiểu được nhìn mặt đoán ý, lập tức ngầm hiểu ý tứ mà dẫn theo nô tài hầu hạ trong điện lặng lẽ lui xuống, cuối cùng còn không quên đóng lại cửa điện. Nghe được âm thanh đóng cửa thân hình Tư Đồ Bích liền trở nên cứng đờ giống như tiểu thú cảm giác được nguy hiểm.
“Quan phục của ngươi đã may xong, Trẫm đã ra lệnh bọn họ mang mấy thứ đó đến đây, hôm nay chiêu ngươi vào cung cũng bởi trẫm muốn là người đầu tiên nhìn thấy bộ dáng mặc quan phục của ngươi.” Quân Thụy cười cười lấy từ bên cạnh đưa ra một bộ quan phục màu sắc đỏ tươi ném đến trước mặt Tư Đồ Bích, “Ngươi ngây ngốc chín năm ở Thái tử phủ vẫn chưa có được một cái công danh, Trẫm vậy mà lại trở thành người đầu tiên nhìn thấy ngươi mặc quan phục.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Thanh âm của Tư Đồ Bích đã có chút cứng ngắc . Quân Thụy càng ngày càng không kiên nhẫn, lạnh giọng ra lệnh: “Đem quần áo cởi ra, thay quan phục cho Trẫm xem một chút.”
Tư Đồ Bích quỳ trên mặt đất không nói chuyện, sau một lúc lâu mới không nhanh không chậm giải khai vạt áo. Lý y1 bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-than/110441/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.