“Nộ nhi phi, kỳ dực nhược cửu thiên chi vân. thị điểu dã, hải vận…”
Chử Dịch Diễm nhàm chán đọc 《 Mạnh Tử 》, nghiêng đầu nhỏ giọng đối Lăng Tiêu nói: “Nhị ca đâu? Như thế nào mấy ngày đều không đến?”
Lăng Tiêu sửng sốt, hắn tối hôm qua mới hồi cung, kẻ lỗ mãng kia vài ngày nay không tới?
Chử Dịch Diễm thấy Lăng Tiêu không nói lời nào, giật nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Có phải lại đi săn thú hay không? Chúng ta cũng đi? Được không?”
“Điện hạ chuyên tâm một chút đi.” Lăng Tiêu vỗ nhẹ mu bàn tay mập mạp của Chử Dịch Diễm, như có điều suy nghĩ, câu được câu không nghe 《 tiêu dao du 》, không bao lâu sau thì tan học. Lăng Tiêu do dự, ra cửa liền đi hướng Hải Đường viện.
Bọn thái giám Hải Đường viện nói Chử Dịch Phong hôm qua ra cung không trở về, Lăng Tiêu lập tức sửng sốt, lại cho người hỏi mới biết được là Vi Tranh mang theo Chử Dịch Phong đến quân doanh. Tốt nha, vài ngày này ngâm mình ở quân doanh làm cái gì?
Lăng Tiêu đối với quân sự không hiểu nhiều lắm, bình thường sợ phạm phải kiêng kị cũng rất ít hỏi, hiện tại có chút luống cuống, cũng may là Vi Tranh mang y đi, nên Lăng Tiêu không lo lắng lắm.
Cữu cữu Vi Tranh đối với Lăng Tiêu rất lạnh đạm, hoặc là nói ngoại trừ Chử Dịch Phong, các ngoại sanh tôn đều rất lãnh đạm. Bất luận là Hoàng thành tân tú Lăng Tiêu, hay là Thái tử Chử Dịch Cẩn, đều không có một chút ý nhiệt tình. Điều này làm cho Chử Dịch Cẩn từng buồn bực một lần, Tĩnh Quốc Công phủ là nhà bên ngoại của hắn, nhưng nhà bên ngoại lại không giúp hắn, chưa bao giờ ủng hộ hắn bất cứ chuyện gì, không chỉ như thế, Vi Tranh còn đối với Nhị đệ ngốc của hắn- Chử Dịch Phong càng thêm yêu thương, thường xuyên mang Chử Dịch Phong đến quân doanh rèn luyện, điểm này làm cho Chử Dịch Cẩn càng không thoải mái.
Tĩnh Quốc Công phủ nhiều thế hệ công huân, là công phủ khai quốc duy nhất được ban thưởng thừa kế, thánh quyến không suy. Năm đó Hoàng Hậu vì Thái tử ngàn chọn vạn tuyển mới chọn trưởng nữ của Tĩnh Quốc Công Vi Hoa, không phải không có đạo lý.
Nhà bên ngoại cường ngạnh như thế, nhưng lại không chiếm được ủng hộ, Chử Dịch Cẩn thế nào cũng chịu không nổi.
Chử Dịch Cẩn chịu không nổi, nhưng Lăng Tiêu cảm thấy không tồi, Tĩnh Quốc Công phủ nhiều thế hệ tay cầm trọng binh, là Chử Vương tộc tường đồng vách sắt, Vi gia, gia huấn điều thứ nhất chính là: dùng võ tử chiến.
Tĩnh Quốc Công phủ, trong cuộc sống thái bình có nhiệm vụ là luyện binh gia, phòng khi chiến loạn đều có tướng quân lên ngựa có thể chiến, xuống ngựa có thể trị. Có Vi gia, lão Hoàng Đế thực yên tâm, chỉ là không thể dễ dàng đem yêu thích biểu lộ ra.
Hiện giờ Tứ tử của Thái tử đều là con trai của Vi Hoa. Tĩnh Quốc Công phủ chỉ cần có trí tuệ một chút sẽ không sẽ công nhiên tỏ vẻ đối với Hoàng tôn ủng hộ. Mặc kệ ai thượng vị, Tĩnh Quốc Công phủ đều là nhà bên ngoại của Thái tử, thậm chí là Hoàng đế. Đã có một tầng bảo đảm, còn đưa tay chân tranh trữ vị, chỉ có ngốc tử mới làm như vậy.
Vi Tranh không phải ngốc tử, hắn chẳng những không ủng hộ vị Hoàng tôn nào, ngay cả đối với con độc nhất của muội muội Lăng Tiêu cũng là thản nhiên..
“Cữu cữu.” Cơ hội Lăng Tiêu gặp Vi Tranh cũng không nhiều, ngày lễ ngày tết thì gặp qua một lần hai lần, nhưng này mười mấy năm nay, Lăng Tiêu luôn cảm thấy nam tử oai hùng trước mắt không có thay đổi gì.
Vi Tranh gật đầu, trầm giọng nói: “Ngươi hiện giờ là thư đồng của Tứ Hoàng tôn điện hạ. Vì sao lại đến quân doanh.”
Thật sự là không nể mặt cũng chẳng nể tình, Lăng Tiêu đem lời tưởng niệm đã lâu không gặp nuốt xuống, buông mắt xuống nói: “Phụng mệnh của Thái tử phi, mang điểm tâm cho Nhị Hoàng tôn điện hạ.”
Nhắc tới Thái tử phi, biểu tình của Vi Tranh cũng không có một chút biến hóa, gật đầu nói: “Nếu là Thái tử phi đưa tới, vậy lưu lại đi, trong quân thức ăn không thiếu, sau khi trở về nói cho Thái tử phi nương nương yên tâm, Nhị Hoàng tôn điện hạ ở chỗ thần tốt lắm.”
Nói xong sẽ bưng trà tiễn khách, Lăng Tiêu vô pháp, hành lễ cáo lui.
—–
Chuyến đi … này lại là mấy ngày, Thái tử phi cũng không biết Chử Dịch Phong mấy ngày này ở quân doanh làm cái gì, sự tình trong quân Lăng Tiêu cũng không tiện hỏi nhiều. Một khoảng thời gian sau, lại một tin tức kinh thiên truyền đến: Hoàng Đế bị bệnh nhẹ.
Ngày đó Lăng Tiêu đang cùng Chử Dịch Diễm đi thư viện, thái giám bên người Thái tử phi tới gọi Chử Dịch Diễm thay đổi quần áo thăm bệnh. Lăng Tiêu lúc ấy trong lòng hốt hoảng một chút, chỉ nghe nói là bệnh nhẹ, nếu…
Lăng Tiêu vội vàng thay đổi quần áo cùng Chử Dịch Diễm đi, nói là thăm bệnh, nhưng này cả ngày cũng không thấy mặt của lão Hoàng Đế, chỉ ở ngoài điện ngồi chờ, tới mặt trời lặn mới trở về.
Bệnh tình của Hoàng Đế không thể truyền ra ngoài, các Hoàng tử cũng không biết, càng không nói đến Lăng Tiêu.
Hoàng Đế bệnh nhẹ, Thái tử phụng chỉ giám quốc.
Lăng Tiêu nghĩ đến hướng xấu nhất, lão Hoàng Đế tuổi đã lớn, lần này chắc phải..
Mặc kệ nói như thế nào Lăng Tiêu vẫn hy vọng lão Hoàng Đế có thể duy trì vài năm nữa, ít nhất đợi cho mình đứng vững một chút. Thái tử đối với hắn sẽ không tốt như Hoàng Đế, đợi khi Thái tử đăng cơ sẽ lập Chử Dịch Cẩn… Lăng Tiêu không cần nghĩ cũng biết lúc mình chắc chắn không thể sống khá giả.
Lăng Tiêu luôn cảm thấy gần đây hết sự tình này đến sự tình khác xảy ra, như là có bàn tay vô hình sắp đặt sẵn một âm mưu hoàn mỹ.
—-
“Lý Tam còn nói, chuyện tiểu Hầu gia dặn hắn đã làm xong, chỉ là vật này quý giá, hắn cùng các lão sư bàn bạc mấy tháng, tỉ mỉ làm ra, chỉ mong hợp ý tiểu Hầu gia là tốt rồi.”
Lăng Tiêu nhận hộp gấm, gật đầu: “Rất tốt, sang trọng khéo léo.” Nói xong lại thưởng cho tiểu thái giám một thỏi bạc, cho hắn đi.
Lăng Tiêu cười vuốt ve vật trong tay, cẩn thận đeo ở mặt trong của áo, lật sổ sách. Lãm Thúy Hiên đã khai trương một tháng, tiền lời cũng không ít, Lăng Tiêu từ lúc mấy năm trước đã tính toán rất tốt, đợi sau khi Thái tử đăng cơ, dựa vào Di mẫu Thái tử phi còn có thể an ổn vài năm, nếu là Chử Dịch Cẩn cầm quyền, Lăng Tiêu không nói hai lời liền rời đi.
Lúc Lăng Tiêu đã tính toán tốt trong tình huống tệ nhất, thì tin tức tệ hơn truyền đến.
Dân tộc Hung Nô nội loạn, Đại Vương tử Hung Nô giết cha, thay thế lão Hung Nô Vương. Trong triều không ổn định đến một tháng thì xảy ra nội loạn, sứ thần của tân Hung Nô Vương còn chưa đến Hoàng thành, thì Trương Kế tướng quân đóng ở phía bắc làm phản.
Trương Kế là đời sau của khai quốc công thần Trương Hải, Trương gia nhiều thế hệ được nhiều hậu đãi của Chử Vương triều, nhưng ngay lúc này đột nhiên làm phản là ngoài dự liệu của mọi người. Thái tử trước tiên phái người đi vây phủ của Trương Kế, nhưng mẫu thân và một tử một nữ của Trương Kế đã rời đi – chỉ còn nhà trống. Còn lại đa số là nô bộc thị thiếp, đều là người không quan trọng.
Lão Hoàng Đế bệnh quá nặng.
Phía Bắc truyền đến tin tức không được đầy đủ, chỉ nói là Trương Kế làm phản, nhưng cũng không có nói rõ ràng là Trương Kế rốt cuộc là muốn tự xưng Vương hay vẫn là quy thuận Hung Nô Vương. Nếu Trương Kế muốn tự xưng Vương, triều đình trước tiên sẽ cùng Hung Nô quan hệ tốt, sau đó phát binh trấn áp. Nếu Trương Kế phải nương tựa Hung Nô Vương…
Trương Kế nắm mười vạn trọng binh, hơn nữa Hung Nô sử dụng kỵ binh, đến lúc đó hai lực lượng liên hợp lại phát binh… Triều đình trên dưới cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Trong triều bất an, Thái tử phi tại Đông Cung cũng lo lắng, Vi Hoa tuy rằng được đến Thái tử sủng ái nhưng tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi hậu cung, chuyện triều đình không nhúng tay vào, chỉ là dặn dò Tam Hoàng tôn Chử Dịch Kỳ, Tứ Hoàng tôn Chử Dịch Diễm, mỗi ngày ngoại trừ đi thư viện thì đến cung của mình, không có chuyện gì thì không được ra ngoài.
Lăng Tiêu cũng được dặn dò ở trong Thính Phong Các. Thái tử phi sợ hắn gặp chuyện không may, âm thầm dặn hắn cáo ốm không được đến công bộ.
Lại qua vài ngày, Chử Dịch Cẩn lần thứ hai đi vào Thính Phong Các.
Lăng Tiêu bất động thanh sắc đối Chử Dịch Cẩn hành lễ: “Tuệ Vương cát tường”
“Biểu đệ không cần đa lễ.” Chử Dịch Cẩn cúi người muốn nâng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu trước một bước đứng lên, sai người pha trà, buông mắt xuống nói: “Không biết Tuệ Vương đến đây có chuyện gì?”
Lăng Tiêu hỏi lời này có chút vô lễ, Chử Dịch Cẩn cũng không tức giận, ôn nhu mỉm cười: “Mấy ngày này ta đi theo Phụ Vương ở trong triều rất bận rộn, không có gặp biểu đệ, thấy nhớ nên đến xem, không được sao?”
“Tuệ Vương vất vả.” Lăng Tiêu như trước thản nhiên, cũng không nói tiếp.
Chử Dịch Cẩn cười: “Hôm nay trong triều báo lại, nói phía Bắc chiến sự căng thẳng, quân ta tới phía Bắc bị phản tặc Trương Kế đánh bại, Phụ Vương nổi giận, hỏi quan điểm của ta, ta đã nói…”
Lăng Tiêu không kiên nhẫn nghe Chử Dịch Cẩn nói loạn thất bát tao, cung kính nói: “Tuệ Vương điện hạ thỉnh nói cẩn thận, chiến sự tiền phương không phải chuyện thần có thể nghe.”
“Ta chưa bao giờ đem biểu đệ thành ngoại nhân, lại nói này tuy là quốc sự cũng là gia sự, biểu đệ nghe một chút cũng không sao.” Chử Dịch Cẩn cười lớn nói: “Phụ Vương càng thêm trách cứ Đại tướng quân Hàn Tín Trung, cùng Phiêu Kị tướng quân Chử, Dịch, Phong.”
Lăng Tiêu nghe vậy liền đứng lên, “Phiêu Kị tướng quân Chử Dịch Phong” bảy chữ nổ tung trong đầu, trong lòng như là bị đại chùy mạnh mẽ đập một cái, trong đầu một trận mê muội, lớn tiếng vội la lên: “Hoàng tôn như thế nào lại đi đến chiến trường phía Bắc? “
“Biểu đệ không biết?” Chử Dịch Cẩn nhịn không được nở nụ cười, mi mắt tuấn lãng giãn ra: “Với lại, Phụ Vương gạt mẫu thân, biểu đệ bị mẫu thân cả ngày bắt ở trong Thính Phong Các, tất nhiên cũng không biết …”
“Nửa tháng trước lão Nhị tự mình thỉnh chỉ đi tiền tuyến, Phụ Vương vốn là không chịu, nhưng ta cực lực tiến cử… Ha hả, lão Nhị lớn như vậy việc học cái gì cũng đều không hiểu, nếu không có một chút chiến công, ngày sau phong Vương làm sao có thể khiến người tin phục? Phụ mẫu yêu con, ta vừa nói như thế, Phụ Vương cũng liền chuẩn … Lão Nhị còn cố ý cảm tạ ta nửa ngày, huynh đệ trong nhà, nói gì cảm ơn đâu? Ha hả…”
“Thình thịch!”
Lăng Tiêu cực lực nhẫn nại cũng không khống chế được mình, dùng hết toàn lực cho Chử Dịch Cẩn một quyền.
Chử Dịch Cẩn trong nháy mắt khom lưng xuống ôm bụng, sắc mặt trắng bệch đau nửa ngày nói không ra lời
Lăng Tiêu chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên, giận dữ, thanh âm như sấm sét: “Súc sinh. Hoàng tôn xem ngươi là huynh đệ. Ngươi lại đối với đệ đệ của ngươi như vậy sao?”
“Ha hả…” Chử Dịch Cẩn thở hổn hển nửa ngày, miễn cưỡng cười, “Huynh đệ. Các Hoàng thúc không phải đều là huynh đệ của Phụ Vương sao? Phụ Vương có người nào mà không giết? Lão Nhị dám lấy đồ của ta, dám mượn sức người ta coi trọng, dám giao thiệp với người trong quân doanh… Nên sớm đoán được ngày này.”
Lăng Tiêu lý trí không ngừng nhắc nhở nam nhân ở trước mắt hắn là Tuệ Vương Chử Vương triều nên phải bình tĩnh không thể để cuộc sống an ổn bao nhiêu năm của mình lại bị mưu đồ của người này đánh bại…
“Tiểu Hầu gia, ngài thật sự không tiện đi vào, đừng làm khó nô tài, ngài xem…”
Lăng Tiêu đẩy thái giám thị vệ ngăn cản ra, xông về phía trước quỳ ngoài đại sảnh thảo luận chính sự, lớn tiếng nói: “Công bộ lang trung Lăng Tiêu, cầu kiến Thái tử thiên tuế!”
Thái giám vừa thông báo Thái tử đã biết. Hiện tại Lăng Tiêu đúng là xông qua tầng tầng thủ vệ thẳng chạy đến Nghị Chính Thính, Thái tử ngược lại không có tức giận, cho thái giám kêu Lăng Tiêu tiến vào.
“Thái tử…” Lăng Tiêu tiến vào thẳng tắp quỳ xuống: “Thỉnh Thái tử ban ân.”
Thái tử buông tấu chương trong tay, thở dài: “Tiêu nhi, cô gia vẫn luôn nghĩ đến ngươi là một đứa nhỏ trầm ổn, ngươi thiên tư rất tốt, lại cùng Thái tử phi quan hệ họ hàng, ngày sau cô gia ổn thỏa sẽ trọng dụng, tấu chương thỉnh chiến của ngươi ta không chuẩn, đi đi.”
“Thỉnh Thái tử ban ân.” Lăng Tiêu dập đầu một cái: “Thần mặc dù không phải võ tướng, nhưng tự biết tới phía Bắc cũng cần người, hiện giờ tiền tuyến căng thẳng, thất phu hữu trách, thỉnh Thái tử ban ân.”
Nghĩ đến chiến sự phía Bắc Thái tử cũng phiền lòng, xoa mi tâm, nhìn bộ dáng kiên định của Lăng Tiêu trong lòng không khỏi tiếc hận, lạnh lùng nói: “Tiêu nhi… Ta nghe nói Tuệ Vương hướng ngươi chiêu mộ, ngươi cũng không đáp lại.”
Lăng Tiêu bất vi sở động, mắt sáng như đuốc: “Thỉnh, thái, tử, ban ân.”
Thái tử vốn xem trọng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu là thân gia, có trí tuệ, trầm ổn, giỏi giang, thậm chí là dối trá cùng tâm cơ… Vài năm nay Thái tử đều nhìn trong mắt, hắn rất thưởng thức Lăng Tiêu. Nhưng người thông minh hắn thưởng thức hiện giờ lại làm chuyện không thông minh, Thái tử đang muốn lạnh giọng trách cứ, thì lão thái giám của Thừa Kiền Cung ở ngoài cửa thấp giọng thỉnh gặp.
Tất nhiên là Hoàng Đế có khẩu dụ đến đây, Thái tử không dám chậm trễ, vội mời vào.
Lão thái giám run rẩy đối Thái tử hành lễ, quay đầu nhìn Lăng Tiêu liếc mắt một cái, khom người nói: “Thánh Thượng khẩu dụ, chuyện của Lăng tiểu Hầu gia, chuẩn.”
“Tạ Hoàng Thượng ân điển!” Lăng Tiêu không đợi Thái tử lên tiếng, quỳ xuống cảm tạ ân, xoay người bước nhanh ra khỏi Nghị Chính Thính.
Lăng Tiêu vội vàng đi xuống bậc thang, trong lòng lạnh nhạt cười. Cẩn thận mưu tính nhiều năm, đã trải sẵn tiền đồ, nhưng khi ở bên trong điện Nghị Chính Thính quỳ xuống, toàn bộ đều tan thành tro bụi.
Thôi thôi, tiền đồ tính cái gì? Ngày sau không được chết già tính cái gì? Lúc trước khi Lăng Tiêu lần đầu tiên vì Chử Dịch Phong ra tay đã dự liệu được, một người tự phụ, ích kỷ, giả dối, rốt cuộc đánh không lại một phần tình cảm chân thành của người nọ.
Cẩm tú giang sơn, cuộc đời này là thế, nhưng khi người kia đã giao ra quân tâm hắn làm sao có thể phụ đây.
Lăng Tiêu bước nhanh đi xuống thềm đá Bàn Long. Hôm nay ánh dương cao cao chiếu rọi hoàng thành, gió đông phần phật bay bay làm vén lên ngoại bào rộng của Lăng Tiêu, bên hông lộ ra một khỏa ngọc bội cẩn vàng khoảng hai tấc vuông. Ngọc bội kia giống như từng bị nứt, được thợ thủ công tinh xảo dùng vàng kết lại. Mặt trên cổ ngọc được khắc đồng tâm kết, dưới ánh mặt trời chiếu lên ánh sáng rạng rỡ!
Một năm kia khi Lăng Tiêu mới vừa vào cung, chỉ vì Thọ Khang Hầu phủ, vì tiền đồ của bào muội Lăng Trĩ và mình mà dùng toàn bộ tâm cơ. Hai người mới gặp, Chử Dịch Phong cười ngây ngô nói: “Hoàng gia gia cho ta để ta tặng cho người ta thích, ta thích huynh, liền cho huynh đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]