Ngân Lâm vừa mới tỉnh dậy, thấy đầu đau như muốn vỡ ra. Nàngsờ sờ bên cạnh mình thấy giường trống không. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời cònchưa sáng. Hầu gái nằm ngủ ở giường thấp bên dưới thấy nàng tỉnh liền hỏi khẽ:“Công chúa muốn dậy rửa mặt chải đầu ạ?”
Ngân Lâm hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Đã qua giờ thìn rồi.”
“Muộn thế rồi? Sao trời còn chưa sáng?”
Hầu gái cười trả lời nàng: “Đâu phải trời chưa sáng. Sángnay tướng quân ngủ dậy thấy người còn ngủ say nên sai chúng nô tì treo một tấmvải đen bên ngoài. Tướng quân nói sắp tới hè, trời càng ngày càng nhanh sángnên phải nghĩ cách để người ngủ thêm được vài canh giờ nữa.”
Ngân Lâm thấy Từ Xán chăm sóc nàng như vậy, trong lòng thoảimái một chút. Ít nhất thì cảm giác mất mát lúc sờ đến chỗ trống bên cạnh đã vơihơn nửa nhưng trong lòng nàng vẫn thấy bất an như cũ. Mấy ngày trước nàng nhậnđược thư của mẫu thân – Lê Hồ tần, trong thư nói rằng đã hai tháng nay hoàng đếchưa lật thẻ bài triệu tẩm[1], sợ rằng đây là dấu hiệu của việc bị thất sủng.Ngân Lâm hiểu tường tận mọi việc trong cung. Hậu cung ba ngàn giai nhân, phi tầncó địa vị thì hơn trăm người. Dù ngày ngày hoàng đế triệu tẩm thì một năm cũngchưa chắc đến lượt được một lần. Nàng vẫn nhớ như in, lúc nàng còn nhỏ, mẫuthân xinh đẹp nên được hoàng đế yêu thích, vì vậy một tháng mới có thể được lậtthẻ bài hai ba lần. Ngay cả hoàng hậu còn phải nể mặt mẫu thân, nhưng từ tếtNguyên Tiêu tới nay, mẫu thân chưa được triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-phi/1617001/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.