Gió biển thổi nhẹ, thoáng thổi qua làm rối loạn những sợi tóc của Lãnh Tang
Thanh, tiếng nói của Niếp Ngân quanh quẩn, trong nháy mắt khiến cô khiếp sợ,
quay đầu, nhìn mắt hắn, cô gắt gao cắn môi, dần dần, trong hốc mắt lại chảy ra
nước mắt.
Cô bắt đầu trở nên tức giận mà trước đây chưa có, liều mạng đẩy Niếp Ngân,
nhưng Niếp Ngân lại gắt gao ôm lấy cô, tùy ý để cô giãy giụa thế nào cũng
không buông tay, cuối cùng Lãnh Tang Thanh nắm chặt tay đánh hắn, dùng sức
phát tiết nhớ thương đau đớn vì hắn, hoặc tưởng niệm, hoặc thương tâm muốn
chết, hoặc khi mỗi đêm khuya mộng về ruột gan đứt từng khúc!
Niếp Ngân vẫn ôm cô gắt gao như trước, không có ý muốn buông cô ra, mặc
kệ cô đánh vào ngực mình, dùng ôn nhu ôm ấp lấy cô, dung túng để cô phát
tiết, cuối cùng, cô rốt cục mệt mỏi, ngã vào lòng hắn lớn tiếng khóc lên.
Tiếng khóc của cô làm lòng hắn đau, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu
cô, để đầu cô vào ngực mình.
Tay Lãnh Tang Thanh cũng gắt gao ôm chặt Niếp Ngân, như sợ thứ quý giá
được trời ban lại không cánh mà bay đi mất, khóc lớn: "Ngân, đừng rời khỏi
em, đừng..."
"Thực xin lỗi, Thanh Nhi." Niếp Ngân đau lòng nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên,
lau nước mắt cho cô, gằn từng chữ: "Cả đời này, anh cũng sẽ không rời khỏi
em."
"Thật vậy sao?" Lãnh Tang Thanh giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945656/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.