Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau
*quên không nói cho mọi người “đánh quyền” có nghĩa là đấm bằng tay. “Đá cước” là đá bằng chân. Hỏa diệm hừng hực ở tại cửa tùy ý mà thiêu đốt, ngọn lửa nhảy lên lan ra mấy Michael, làm cửa gắt gao đổ, người bên ngoài rất khó đi vào. Bất quá hỏa diễm ở đây so với ở đó càng dữ dội hơn, ở trong đại sảnh biệt thự trên người Niếp Ngân như thiêu đốt, tất nhiên nhìn không thấy ngọn lửa nào, nhưng loại lửa này tựa hồ có thể đốt hết cái đất nước này. "Ha ha ha! Chỉ có các người sao? Muốn khẩn cấp cùng cha gặp lại sao?" Rawson cuồng vọng hô quát. "Hôm nay hoặc là ông chết, hoặc là tôi và ông cùng chết, ông sẽ không có lựa chọn khác!"Đối mặt với Rawson kia khó làm người ta không giận sôi máu, răng nanh Niếp Ngân cắn kêu"Ken két", phẫn hận như muốn phá tan đầu hắn, hắn cố nén cho mình tỉnh táo lại, nhưng phát hiện căn bản làm không được, tất cả với hắn mà nói đều không còn quan trọng. "Thử! Xem ra ngươi tính không tiếc hy sinh chính mình mà muốn giết chết ta, hừ hừ, có thể giết một sát thủ giỏi nhất như ngươi không biết sẽ thế nào, cũng thật vinh hạnh cho ta. Vừa vặn ta cũng tính tìm ngươi về để cùng ta giao đấu." Rawson nhìn nhìn các đốt ngón tay của chính mình bị Niếp Ngân đánh nát, gân xanh trên đầu đều hiện lên. Niếp Ngân không muốn cùng hắn nói nhảm nhiều, một bước vọt tới chỗ hắn. "Ngân, cẩn thận!" Lãnh Tang Thanh lo lắng hô to một tiếng. "Cậu ấy sao không đi bằng cầu thang?" Cung Quý Dương nhìn Niếp Ngân chạy tới phương hướng đó cảm thấy không hiểu nổi, sau đó mở băng đạn ra, phát hiện bên trong súng còn sót lại một viên. Rawson ở lầu hai, nhưng Niếp Ngân cũng không có ý muốn đi bằng cầu thang, chỉ thấy hắn nhảy lên, một chân đạp vào trên cái chậu hoa lớn lấy lực, một chân khác mượn lực đạp một cái đại sảnh lấy làm trụ lại hướng về phía trước nhảy lên, thân thể linh hoạt không thua chút gì một con báo, công phu nhanh nhẹ hai tay hắn đã bắt được rào chắn lầu hai, cánh tay chợt tăng sức mạnh, chống đỡ về phía trước, cả người hắn đã nhảy lên trên đầu Rawson đứng ở giữa không trung, ngay sau đó giống như hùng ưng, một chân dùng hết toàn lực, sắc bén đá vào Rawson, trong đại sảnh trong đều nghe thấy tiếng gió xoẹt qua ở không khí. *Như kiểu phim chưởng cổ xưa ấy nhỉ. Một loạt động tác cũng chưa dùng tới 5 giây, sát thủ đứng đầu thế giới hiển nhiên dùng công phu vô cùng nhuần nhuyễn. Rawson cũng bị thân thủ của hắn làm kinh hãi, bối rối bên trong vội vàng nâng cánh tay lên che ở trước mặt. Một âm thanh phát ra, Niếp Ngân đá đến vào cánh tay Rawson, Rawson lùi lại mấy bước rồi té trên mặt đất lăn vài vòng, lại văng ra một khoảng cách, bị một cái trụ đập vào thân thể, lại nhìn cánh tay mình, nơi mà bị Niếp Ngân đá vào giờ phút này đã ứ thanh thành thâm. Niếp Ngân dùng một cước này, chính mình cũng không có chiếm nhiều được tiện nghi, hắn bị cản trong nháy mắt thân mất đi trọng tâm, nếu không phải đúng lúc dựa vào vòng bảo hộ, thì có khả năng sẽ bị vang xuống lầu một, vừa mới tiếp xúc cảm giác như là đá vào trên tảng đá, chân bị cũng run lên. "Cừu hận quả nhiên có thể làm cho một người trở nên cường đại!" Rawson đứng lên, bộ mặt dữ tợn, hai con mắt trừng như mắt hổ, khàn cả giọng rít gào: "Vậy xem xem hai người chúng ta cừa hận của ai sâu hơn!" Nói xong, hắn mạnh vọt tới hướng Niếp Ngân, giơ lên quyền hình cái đầu thiết chùy. Trong giấy lát mắt Niếp Ngân hiện lên một tia ánh sáng, thân thể nhanh chóng né sang một bên, né tránh trọng quyền của hắn, một quyền đánh kia tới trên inox vòng bảo hộ, vòng bảo hộ bị đánh nghiêm trọng thay đổi hình dạng. "Ta muốn ngươi chết! Ta muốn mỗi người Niếp môn các ngươi đều chết!" Rawson đánh hụt giống điên lên, vung cánh tay không ngừng mà lại ra quyền. Niếp Ngân cũng không muốn né tránh ý này, thậm chí cũng không có phòng ngự, cha chết làm cho điểm mấu chốt của hắn hoàn toàn hỏng bét, hoàn toàn đã không có lý trí, giờ phút này trong lòng hắn phẫn hận như muốn đột phá cực điểm, giờ phút này hai người một quyền, ta một quyền, ngươi một quyền, ta một quyền, hoàn toàn lâm vào vật lộn, căn bản đã không phải xét ở lực ai mạnh hơn ai nữa rồi, mà là xem mệnh ai rắn hơn ai. Nhưng mà dù sao thân thể Rawson là dược vật tạo nên, không chỉ không có cảm giác đau đớn, trong cơ thể có bạo vọng đến cực hạn gấp hơn người thường mười lần, một phen kích đấu này, Niếp Ngân rõ ràng có chút chống đỡ không được. Rawson nhìn thấy cơ hội, lại đánh Niếp Ngân một quyền nữa, nhưng khóe mắt đột nhiên lòe ra một cái bóng đen, ngay sau đó bụng liền trúng một cước thật mạnh, khiến cho ngay cả hắn phải lui lại mấy bước về phía sau, ngã xuống đất. "Cậu nếu làm như vậy, mười cậu cũng không đủ đánh hắn." Khuôn mặt Cung Quý Dương ngưng trọng, đứng bên người Niếp Ngân, cho dù đến bây giờ hắn cũng còn không rõ, vì sao đáy lòng hắn có một cỗ xúc động muốn giúp Niếp Ngân. Niếp Ngân không để ý đến hắn, chống tay lên vách tường, mồm mở to thở hổn hển, chà lau máu tươi ở khóe miệng, hai mắt nhìn chằm chằm Rawson vẫn tràn ngập mê muội quỷ dị như cũ. Rawson đứng lên, bởi vì dùng thuốc, máu hắn bị vây thành một mảng sinh động đến cữ độ, máu ở miệng không ngừng mà chảy ra ngoài, trên khuôn mặt be bét máu, thậm chí nhìn không thấy da, hắn xoa xoa cằm, nhổ ra mấy cái răng. Cung Quý Dương lập tức giơ súng lên, chỉ vào đầu Rawson, vừa muốn nổ súng, lại do dự một chút, hắn so với Niếp Ngân còn bình tĩnh rất nhiều, hắn hiểu được viên đạn duy nhất còn sót lại, không thể lãng phí. Thu hồi súng lại, hắn đi về phía trước từng bước: "Tôi đi lên trước, cậu hãy tìm đúng thời cơ." Niếp Ngân như dã thú thở hào hển: "Anh đánh không lại ông ta, chỉ vướng thêm thôi." Cung Quý Dương quay đầu, khinh thường cười cười: "Tôi sẽ không giống người đàn bà chanh chua, cùng người khác đánh ở một chỗ, hai người có bộ dạng thật buồn cười, tôi nói giúp cậu, mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm này, nói chuyện với tôi, giọng điệu của cậu tốt nhất nên chú ý cho tôi một chút, bằng không tôi dùng cây súng có một viên cuối cùng này dành cho cậu đó." Nói xong, hắn đi nhanh một bước, vọt tới chỗ Rawson, Rawson tất nhiên không có đem hắn để vào mắt, giơ lên quyền phải, dùng hết toàn lực, lại đánh một cái. Cung Quý Dương cũng không có tính trực tiếp cùng hắn giao đấu, thân thể nhan nhẹn, né sang bên trái, giơ khuỷu tay lên, dùng lực mạnh đánh vỡ vụn các đốt ngón tay của Rawson. Nhưng độ công kích của hắn so với Niếp Ngân yếu cũng không ít, Rawson cảm giác được rất đau, cái khác cũng không lo ngại, nhưng tay trái cử động không được, Cung Quý Dương lại ở bên trái hắn, còn hắn chỉ có dùng tay phải đánh được Cung Quý Dương, dùng tay phải đánh sang bên trái, vô luận là sức mạnh ra sao nhưng tốc độ đều đã kém rất nhiều, Cung Quý Dương cũng đang bắt lấy nhược điểm này của hắn, vô luận Rawson đánh quyền ra sao, hắn đều nhanh nhẹn vọt đến bên trái Rawson, làm lại làm lại động tác này đánh gãy các đốt ngón tay hắn. Mà Niếp Ngân ở bên này cũng không có ý từ bỏ, hắn xem chuẩn thời cơ, phi thân một cái về phía trước, một cước đá vào ngực Rawson, Rawson bay lên, lướt qua vòng bảo hộ lầu hai, trực tiếp hung hăng vang ra mặt đất. "Ti bỉ! Tên ti bỉ!"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau