Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau
Mưa to như bộc, liều mạng cọ rửa áp lực và đau thương ở nơi này. Mưa như có thể chảy xuôi đến khắp ngõ ngách trên thế giới này, nhưng không cách nào chạm đến lòng người. Nếu có thể chảy vào trong lòng thì chỉ có nước mắt. Hai đối ôm nhau vừa mới trải qua tra tấn lớn nhất trên thế giới này, giọt mưa chảy xuống người bọn họ, tựa hồ muốn làm cái gì đó, nhưng bất đắc dĩ bị bóng đêm che lại, ngay cả thân mình trong suốt cũng nhìn không thấy. Ngồi ở trên xe lăn, Niếp Hoán bất lực ngửa đầu, trên đầu là hắc ám vô tận, ngay cả một tia ánh sáng cũng nhìn không thấy, mưa rơi ở trên mặt hắn, lưu vào trong ánh mắt hắn, xoang mũi hắn, mà mặt hắn không chút thay đổi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không biến đổi, nhưng giờ phút này quanh thân hắn phát ra hàn ý, tựa hồ mưa có thể đông lại. Cung Quý Dương bất đắc dĩ mà nghiêm túc, nhìn nhìn Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh ở một chỗ ôm nhau, trầm trọng đi tới bên người bọn họ, cởi áo của mình ra khoác trên người Lãnh Tang Thanh, sau đó dừng một chút, lại cởi thêm, làm thân hình Niếp Ngân cũng chắn vào bên trong. Cách đó không xa tiếng súng vang lên kịch liệt, Rawson cùng Isabella trốn vào trong mặt biệt thự, thủ hạ của hắn tất cả đều gắt gao canh giữ ở cửa. Trên bầu trời chợt sáng ngời, một tia chớp hiện lên trong giây lát rồi biến mất. "A!" Lãnh Tang Thanh kêu sợ hãi một tiếng. Cũng không phải bởi vì tiếng sắc bén này mà đột nhiên dọa đến cô, so với chuyện này càng thêm khủng bố, càng thêm làm cho người ta sợ hãi, vừa mới chợt lóe khiến cho cô thấy khuôn mặt Niếp Ngân như dã thú, và cùng với ánh mắt như ma quỷ. Niếp Ngân đứng lên, đem áo của Cung Quý Dương trên người Lãnh Tang Thanh bỏ xuống, nhưng trả lại cho Cung Quý Dương, sau đó cởi áo khoác mình ra, khoát lên người Lãnh Tang Thanh. Sau đó hắn đi tới bên cạnh cha, kinh ngạc nhìn cha, cố nén bi thống, nhìn chăm chú thật lâu, lại đứng ở tại chỗ nhìn chung quanh một lần toàn bộ Niếp môn, khóe miệng phẫn nộ co rúm lại, trên mặt hung ác chưa bao giờ tứng có, một người chậm rãi đi tới biệt thự. "Bên này có một chiếc xe đại ba." Niếp Hoán nhắc nhở Niếp Ngân một tiếng, giọng điệu dị thường bình tĩnh. Niếp Ngân cũng đã nhìn qua xe đại ba này, lần trước nó suýt nữa bị hắn làm nổ mạnh, hắn nhìn thoáng qua chiếc xe này, lại quay đầu nhìn nhìn thủ hạ của Rawson đứng trước cửa, xoay người đi lên xe đại ba. Niếp Tích nâng cánh tay bị thương, cũng đứng lên, cảm giác đau đớn khôi phục, hơn nữa lại khôi phục gấp bội, bị mưa to hắt mặt trên, miệng vết thương vừa đau lại ngứa, hắn thử nhịn một chút, đi theo ở phía sau Niếp Ngân. "Em không cần đi theo." Niếp Ngân lạnh lùng ra lệnh một tiếng. "Anh yên tâm, em không sao." Niếp Tích ứng phó một câu, giọng điệu cũng rất lạnh như Niếp Ngân. Niếp Ngân xoay người lấy tay vỗ cánh tay Niếp Tích một chút, lực không lớn, nhưng Niếp Tích lại đau đến nỗi đứng không nổi. Niếp Ngân không nói gì, chỉ nghiêm khắc nhìn hắn, trong ánh mắt có phản bác tất cả lí do của Niếp Tích, Niếp Tích không cam lòng lắc đầu, muốn giải thích với Niếp Ngân. "Bảo em không được đi, cũng không phải bởi vì cánh tay kia của em bị thương..." Nói tới đây, Niếp Ngân dừng một chút, có một chút nghẹn ngào, nói tiếp: "Đem cha đưa về nhà, anh không hy vọng cha còn ở đây, ở lại nơi không có trời nắng này." Cho dù có nhiều lý do, Niếp Tích cũng không cách nào không nghe theo anh mình, tâm hắn muốn báo thù thật quá kích động, đến nỗi lại xem nhẹ điểm này, hắn không nói nữa, nước mắt lại bừng lên, yên lặng trở về bên người cha. "Đưa tôi đi!" Niếp Hoán túm lấy cánh tay Niếp Ngân, trong giọng nói cũng không phải thỉnh cầu, căn bản chính là một loại mệnh lệnh không thể cự tuyệt. "Anh sẽ chết." Niếp Ngân không chút có để ý mệnh lệnh của hắn, xoay người muốn lên xe. Niếp Hoán gắt gao túm lấy ống tay áo hắn, khuôn mặt vô cùng kiên định: "Tôi sẽ không trở thành gánh nặng của anh, hơn nữa, tôi phải đi." Niếp Ngân bỏ tay hắn ra khỏi áo mình, đi lên xe: "Có bản lĩnh liền thì tự mình lên xe." Niếp Hoán gắt gao nhìn chằm chằm Niếp Ngân, cười lạnh một tiếng, hai tay chống lên tay vịn của xe lăn, lắc lắc lắc lắc đứng lên, hai cái đùi không ngừng run rẩy, hắn cố hết sức đi lên xe, xoay tay lại đem xe lăn cầm lên, tựa hồ dùng hết toàn thân khí lực, sau đó lại ngồi ở trên xe lăn, từ hô hấp dồn dập của hắn có thể nhìn ra hắn có bao nhiêu gian nan. Niếp Ngân không có nói nữa, trong lòng đối người đàn ông này có một tia tán thành, nhưng vô tâm biểu đạt ra ngoài, mà lúc này, Cung Quý Dương cùng Lãnh Tang Thanh cũng nhảy lên, ánh mắt Niếp Ngân nhíu lại, vừa muốn mở miệng. "Đừng vô nghĩa." Cung Quý Dương nói một câu. Niếp Ngân chuyển xem qua nhìn Lãnh Tang Thanh, hai người đều không nói gì, nhưng tựa hồ từ trong ánh mắt đã trao đổi hết tất cả cho nhau, cuối cùng Niếp Ngân cắn chặt răng, ngồi xuống chỗ điều khiển xe. "Còn có súng không?" Niếp Ngân khởi động xe. "Bộp" Một khẩu súng bị ném tới bên người hắn. "Đạn không nhiều lắm." Cung Quý Dương bổ sung một câu. Niếp Ngân nhặt súng lên, nhấn mạnh chân ga, xe như tiễn bắn khỏi cung, bay thẳng tới cửa biệt thự, thủ hạ Rawson thấy xe đại ba đi tới, liều mạng nổ súng hướng tới nó, trong nháy mắt đầu xe bị bắn thủng như tổ ong vò vẽ, nhưng nó không ảnh hưởng gì tới tốc độ của xe. Xe đại ba chạy ra đám người, húc bay vài người, tiếp theo "Oành" một tiếng, trực tiếp vọt tới trong mặt biệt thự, bởi vì thân xe lớn, mắc ở tại cửa. Vài người vội vàng xuống xe, nhưng người bên ngoài cũng không cam chịu yếu thế, không có biện pháp đi vào cửa, liền đạp nát kính xe đại ba, muốn đi qua chiếc xe này đuổi theo. Sau đi vài người tách được một khoảng cách, Niếp Ngân lấy súng ra, chĩa vào bình xăng bắn, bắn mất phát xong, xe đại ba liền nổ mạnh, một đại hỏa chắn ở cửa, ai cũng đều không có cách nào tiến vào. Cung Quý Dương nhìn hành động này của Niếp Ngân, có chút không biết làm sao tức giận đứng lên, hắn oán giận nói: "Tổng cộng liền bắt từng ấy đạn, cậu bắn nó thật lãng phí, cậu này... Khụ khụ... Tôi nói, như vậy có đúng không?" Vốn có thể quá đáng mắng hắn một chút, nhưng nói được một nửa, Cung Quý Dương thấy Lãnh Tang Thanh oán hận nhìn mình, nghĩ tới Niếp Ngân vừa mới trải qua đau đớn, hắn đem muốn nói lại phải nuốt trở về, dùng nhu hòa biểu đạt ra ngoài. Niếp Ngân lại cầm khẩu súng trả cho Cung Quý Dương, không để ý đến hắn, âm trầm nhìn quét toàn bộ không gian, tìm kiếm tung tích Rawson Thấy bên này chỉ có Niếp Ngân và Cung Quý Dương là có thể chiến đấu, Rawson hưng phấn mà đi ra, trên thân hắn không có mặc quần áo, Isabella đang dùng băng gạc băng bó vết thương của hắn. "Ha ha ha! Chỉ có các người sao? Muốn khẩn cấp cùng cha gặp lại sao?" Rawson cuồng vọng hô quát. "Hôm nay hoặc là ông chết, hoặc là tôi và ông cùng chết, ông sẽ không lại có lựa chọn khác!" Toàn thân Niếp Ngân đã dấy lên hỏa diễm
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau