Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau
Rawson uống xong bình thuốc, màu da đều biến thành phấn hồng sắc, trong tròng trắng mắt xuất hiện tơ máu hồng vụn vặt kéo dài đến đồng tử, cảm giác như sắp muốn nứt ra, trong lỗ mũi chảy ra huyết róc rách, bao trùm cả chòm râu hắn, nhìn qua có chút ghê tởm, nhưng lúc này hắn lại giống như trọng sinh.Trong hoảng hốt tựa như có cảm giác thân thể hắn bay lên giống hơi nước, động tác hắn có biên độ khoa trương, biểu tình dữ tợn cực độ, căn bản đã trở thành một con quái vật, nhìn không ra đâu là dấu hiệu của con người. Nhìn thấy ba người Niếp Ngân vội vàng chạy tới phía hắn, hắn cười, không chút hoang mang nhưng động tác lại sạch sẽ lưu loát, một quyền đánh nát thủy tinh bên cạnh, từ lầu 4 phi thân nhảy xuống. Chuyện này ba người thật không ngờ, bất luận ra sao, độ cao của lầu 4 đối với một người bình thường mà nói khi nhảy xuống khẳng định ko thể sống, bộ phát của Niếp Ngân nhanh hơn, nhảy về phía trước, lại bắt không được đành nhanh chóng đứng dậy, một tay chống ban công, thả người nhảy xuống.Theo từ cửa sát sau nhảy xuống, tuy hắn được huấn luyện đặc biệt, nhưng loại động tác cực hạn này, nếu rơi xuống đất không có tốt lắm, vẫn rất nguy hiểm. "Đại ca!" Niếp Tích hô to một tiếng, khuôn mặt vạn phần lo lắng. Còn Cung Quý Dương trợn tròn mắt ra xem, cả người có chút cứng đờ đứng đó, tận mắt nhìn thấy hai người liền như vậy "Vèo" một chút bay ra ngoài, trong lúc nhất thời hắn không biết nên biểu đạt như thế nào tâm tình hắn thật phức tạp. Mà bên này, Niếp Tích cũng lập tức nhảy tới trước ban công, vạn phần cấp bách nhìn phía dưới, tựa hồ cũng có chút nóng lòng muốn thử. "Không thể nào! Anh cũng có thể?" Cung Quý Dương đứng trước bàn công nhìn Niếp Tích, nghĩ đến hắn cũng muốn nhảy xuống, trong lòng tràn ngập vô số cảm khái, nhất định hắn bắt đầu có cảm giác khâm phục với nhà họ Niếp. Niếp Tích thật sự có một khắc xúc động muốn nhảy xuống như vậy, nhưng hắn biết đại ca là chịu qua huấn luyện chuyên nghiệm, nếu đổi là hắn, nhất định không chết cũng tàn phế, đang nhìn đại ca mình trên mặt đất quay cuồng vài vòng xong, không có chút khác đứng lên, hắn xem như yên tâm, quay đầu nhảy trở về, bỏ lại Cung Quý Dương, hai người nhanh chóng chạy xuống lầu. (không biết mọi người đọc bộ truyện tranh sao đổi ngôi chưa, nhưng tác giả truyện này viết Hạ Chi cô nvc nhảy từ lầu 3 hoặc lầu 4 gì đo chẳng lex chị ấy cx qua đặc huấn) Khi Rawson nhảy xuống, hắn không có kỹ xảo gì, tất cả là dựa vào thuốc chống đỡ, thân thể cứng ngắc nhảy đứng xuống mặt đất, có thể nghe được tiếng xương đang vỡ ra, hắn cũng lo lắng sẽ tổn hại thân thể của mình, cho dù có thể né ra, nhưng cũng có thể tàn phế, bất luận ra sao, giờ phút này tính mạng vẫn quan trọng nhất. Niếp Ngân trải qua huấn luyện đặc thù, ở hai chân cực lực đạp một cái lâu trên mặt sườn tường, khiến cho vuông góc trọng lực tản ra ở chỗ khác, lúc rơi xuống đất, tốc độ thân thể quay cuồng rất lớn, để giảm bớt lực tác động vào, tuy khoang bụng hắn vẫn bị lắc đến đau nhức, nhưng thân thể vẫn chưa có gì tổn thương. Nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, Niếp Ngân chạy về phía trước, hai tay bắt được cổ chân Rawson, dùng sức một cái, vốn tưởng rằng có thể làm Rawson ngã, nhưng không nghĩ tới hắn như núi vững chắc tại chỗ, 1 chút cũng không rung động. y tới, mà Cung Quý Dương mang theo lính đánh thuê cũng nhanh chóng đi tới. "Xử lý bọn họ!" Rawson ra lệnh một tiếng, hai nhóm người triển khai bắn nhau kịch liệt, mà so với số lượng người thì lính đánh thuê kém rất nhiều. Vừa dứt lời, Rawson xoay người, một chân giãy khỏi bàn tay của Niếp Ngân, giữa không trung hắn hung hăng đá vào bụng Niếp Ngân, Niếp Ngân nhất thời cảm thấy bụng mình giống như bị ô tô cán qua, cơ bụng kiên cường dẻo dai tựa hồ muốn nứt ra, nhưng tay kia của hắn thì không buông cổ chân Rawson ra, nếu không nhất định sẽ bị đá văng ra hơn mười thước. Hắn cắn chặt răng, cố nén đau đớn, dùng hết toàn thân khí lực, lại túm một cái, thân hình cực đại cả Rawson "Bốp" một tiếng lập tức ngã xuống đất. Ngay sau đó, hắn nhảy lên trên người Rawson, khai quyền, nhìn thẳng mặt Rawson, Rawson theo bản năng lấy hai tay che ở trước mặt, nhưng lần này Niếp Ngân công kích cũng không phải đầu của hắn, trải qua vài lần giao thủ cùng thân thể uống thuốc của Rawson xong, hắn hiểu được lấy lực trị lực căn bản là không phải đối thủ của Rawson, hắn đánh một quyền vào nách của Rawson. Âm thanh gãy thanh thúy vang lên, Rawson tuy rằng không cảm thấy đau đớn, nhưng hắn lập tức ý thức được cánh tay trái của mình đã không thể nhúc nhích, chính là một quyền này này của Niếp Ngân, đánh nát các đốt ngón tay của hắn. Hắn hét lớn một tiếng, dùng tay kia thì đẩy Niếp Ngân ra, nhanh chóng đứng dậy, mà Niếp Ngân căn bản không cho hắn thời gian thở dốc, cất bước tiến lên, túm nổi tay phải hắn lên, lại một quyền nữa đánh xuống nách đối phương. Chỉ thấy thân thể thể Rawson né một bên, dùng bả vai kéo cái cánh tay không thể động đậy kia, "Ong" một tiếng, đánh lại Niếp Ngân, đánh vào trên mặt Niếp Ngân, Niếp Ngân cảm thấy đầu giống như bị ồ ồ cao su lưu hoá quản đánh tới, đầu óc chóng váng lui mấy bước về phía sau. Rawson không đánh tính nữa hắn không muốn ở chỗ này cho mất thời gian, quay đầu chạy đi, nhưng mắt hắn đột nhiên cảm thất một bóng đen, ngay sau đó một quyền đánh vào mũi hắn, tập trung nhìn vào, thì ra là Niếp Nhân Quân, cầm súng chỉ vào mình. "Ông không phải nói ta tuổi lớn rồi, tốc độ chậm sao? Lần này rất nhanh đi!" Hắn túm lấy tóc Rawson, lấy tay cánh tay kia, lớn tiếng quát: "Kêu người của ông dừng tay!" Rawson kêu thủ hạ của hắn, người khác có thể đi từ phòng y tế ra, đều đi tới bên này. "Nghe nói thân thể của ông chăn đạn đả thương cũng còn có thể giống chó điên chạy loạn, không biết đầu nở hoa rồi xem ông còn có thể tiếp tục cắn người hay không!" Khẩu súng của Niếp Nhân Quân gắt gao để ở trên gáy hắn, tràn ngập uy hiếp nói. Rawson thở hổn hển, thử nha, hung tợn mắt lé phía sau: "Các ngươi không dám giết ta, muốn giết sớm đã giết." Niếp Nhân Quân cười lạnh một tiếng, hoàn toàn bày bộ mặt khinh thường ra: "Ông có thể thử một chút! Tuy ông còn có ở đây, nhưng giờ phút này tâm tình của ta thật không tốt, rất thích bất chấp nhiều như vậy!" Lúc này, Isabella lấy một khẩu súng trong tay lính đánh thuê, chạy tới đối diện Rawson, chỉ vào Rawson: " Tên hỗn đản này! Con gái của ta ở chỗ nào? Nói mau!" Tất cả mọi người đứng ở tại chỗ nhìn Isabella cự kì bi thương, tuy rằng bọn họ cũng hy vọng Rawson đem trả lại con gái cho bà, nhưng nếu không như vậy, bọn họ cũng kiên quyết sẽ không lại vì điều kiện này mà để cho Rawson chạy mất. Nhưng bọn họ không có chú ý tới, bà nhìn ánh mắt Rawson có một loại thần sắc khác thường, mà tia khác thường này cũng bị Niếp Nhân Quân nhận ra, vừa muốn phản ứng, xa xa có tiếng la làm hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Từ hướng thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Tu Nguyệt liều mạng nhảy ra đây, một đầu mái tóc hỗn độn rối tung, hô to cái gì nghe không rõ ràng lắm, nhưng trên mặt bày ra mười hai vạn phần lo lắng.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau