Bức màn xa hoa tơ vàng nặng chịch, ở cao trên cửa sổ sát đất phía trước,
chặn kín ánh nắng bên ngoài, huống chi hôm nay bên ngoài lại không có ánh
sáng.
Lãnh Tang Thanh chậm chậm lật người, cái chăn còn có mùi mồ hôi, cô cảm
thấy mình ngủ đã lâu, nhưng thân thể vẫn mỏi mệt như vậy, cơ thể toàn thân
đều đau nhức.
Hai mắt của cô chậm rãi hơi hơi mở mắt ra, cảm thấy cái mi mắt kia nặng hơn
mọi ngày.
Trong phòng vẫn tối đen như mực, cho nên hiện tại cô không có cảm giác hiện
tại là ban ngày, nhưng cô có thể cảm giác được cái giường lớn chỉ còn chỉ
còn lại mình mình, cô mở mắt mạnh, không còn buồn ngủ.
Lấy tay dò xét tham chỗ ngủ của Niếp Ngân, hắn quả thực đã không còn.
Nàng giật mình lập tức theo trên giường ngồi dậy, một đôi mắt to chớp chớp
Như Nguyệt nha bình thường, hai mắt bên trong kia vừa mới tỉnh ngủ sương
mù hoàn toàn không thấy, trong suốt trung lộ ra lo lắng sợ hãi.
Cô nhìn lên đầu giường, nhìn thấy cái đồng hồ treo trên tường, bây giờ đã là
mười một giờ, cô không khỏi hút một ngụm lãnh khí, nhảy xuống giường, vén
bức màn lên, trên bầu trời ngoài cửa sổ kia hơi trắng bệch đập vào mắt cô, tuy
bên ngoài không có nắng, nhưng có thể nhìn ra được thời gian thật sự đã tới
buổi trưa.
Cô quay đầu lại, cầm lấy chiếc áo ngủ của mình, mặc lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945529/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.