Chương trước
Chương sau
Bức màn xa hoa tơ vàng nặng chịch, ở cao trên cửa sổ sát đất phía trước,

chặn kín ánh nắng bên ngoài, huống chi hôm nay bên ngoài lại không có ánh

sáng.

Lãnh Tang Thanh chậm chậm lật người, cái chăn còn có mùi mồ hôi, cô cảm

thấy mình ngủ đã lâu, nhưng thân thể vẫn mỏi mệt như vậy, cơ thể toàn thân

đều đau nhức.

Hai mắt của cô chậm rãi hơi hơi mở mắt ra, cảm thấy cái mi mắt kia nặng hơn

mọi ngày.

Trong phòng vẫn tối đen như mực, cho nên hiện tại cô không có cảm giác hiện

tại là ban ngày, nhưng cô có thể cảm giác được cái giường lớn chỉ còn chỉ

còn lại mình mình, cô mở mắt mạnh, không còn buồn ngủ.

Lấy tay dò xét tham chỗ ngủ của Niếp Ngân, hắn quả thực đã không còn.

Nàng giật mình lập tức theo trên giường ngồi dậy, một đôi mắt to chớp chớp

Như Nguyệt nha bình thường, hai mắt bên trong kia vừa mới tỉnh ngủ sương

mù hoàn toàn không thấy, trong suốt trung lộ ra lo lắng sợ hãi.

Cô nhìn lên đầu giường, nhìn thấy cái đồng hồ treo trên tường, bây giờ đã là

mười một giờ, cô không khỏi hút một ngụm lãnh khí, nhảy xuống giường, vén

bức màn lên, trên bầu trời ngoài cửa sổ kia hơi trắng bệch đập vào mắt cô, tuy

bên ngoài không có nắng, nhưng có thể nhìn ra được thời gian thật sự đã tới

buổi trưa.

Cô quay đầu lại, cầm lấy chiếc áo ngủ của mình, mặc lung tung ở trên người,

không bận tâm tới tóc tai mình bù xù, vội vàng chạy ra cửa phòng.

“Niếp Ngân! Niếp Ngân......” Chạy xuống dưới lầy, hét to.

Trong nháy mắt cô biết Niếp Ngân đã tới Niếp môn, để cô ở đây không muốn

đem cô đi theo, nhưng cô vẫn liều mạng vừa chạy vừa hô, chỉ có Thượng Đế

mới biết giờ phút này cô muốn gặp người đàn ông của mình tới mức nào.

Chạy ra khỏi cửa, đến đình viện, trong đình viện rất ít người, cô liếc mắt một cái

liền thấy được mặt cổ phía trước, nhìn ra phương xa thấy được Tần quản gia.

“Chú Tần!” Lãnh Tang Thanh lớn tiếng kêu, chạy tới bên Tần quản gia.

Thân thể Tần quản gia run lên, vội vàng lấy tay lau trên mặt vài cái, xoay người

cố gượng cười với Lãnh Tang Thanh, cũng làm cái lễ:“Lãnh tiểu thư, cô tỉnh

rồi.”

Lãnh Tang Thanh không để ý hắn cúi đầu chào mình, mà giờ phút này lòng cô

nóng như lửa đốt, đi lên cầm đầu vai Tần quản gia, sốt ruột lay lay:“Niếp Ngân

đâu? Bọn họ đã đi đến Niếp môn rồi sao?”

Mặt Tần quản gia trầm xuống, nhíu lại mi, hai mắt sưng đỏ, một cỗ chua xót lại

một lần nữa nổi lên, biểu tình làm cho người ta nhìn cảm thấy trong lòng rất khó

chịu.

“Ừ.” Hắn chỉ trả lời một chữ.

Lãnh Tang Thanh dừng lại động tác, nước mắt chảy ra như vỡ đê, tuy rằng cô

đã biết Niếp Ngân đã đi, nhưng nghe được lời này, trong lòng giống như bị xé

rách.

Tần quản gia không có khuyên nhủ Lãnh Tang Thanh, bởi vì tâm tình của hắn

giờ đây cũng không tốt, hắn cúi đầu, tận lực duy trì bình tĩnh, có chút nghẹn ngào

nói với Lãnh Tang Thanh:“Ngân thiếu gia có nói quá, sau khi Lãnh tiểu thư tỉnh

lại phải nghĩ mọi biện pháp đưa Lãnh tiểu thư rời đi nơi này, hai ngày sau sẽ đi

tìm cô, nếu đến lúc đó không có nhìn thấy cậu ấy...... Nếu đến lúc đó không có

nhìn thấy cậu ấy, Ngân thiếu gia hy vọng Lãnh tiểu thư có thể vĩnh viễn nhớ kỹ

cậu ấy ở trong lòng.”

Một trận gió trầm đi quá, cỏ xanh đều bị ép ngã xuống, giờ phút này trong đầu

Lãnh Tang Thanh giống như hiện lên trận sấm sét, nháy mắt nổ tung, lập tức tan

nát, cô ngã xuống.

Tần quản gia vội vàng đỡ lấy Lãnh Tang Thanh, Lãnh Tang Thanh đẩy hắn ra,

lảo đảo đi trên mặt đất vài bước, run run đứng lên, khuôn mặt như muốn dọa

người.

“Không...... Không được, tôi muốn đi tìm anh ấy! Tôi muốn đi tìm anh ấy!” Giọng

nói của Lãnh Tang Thanh lộ ra tuyệt vọng cùng đông lạnh, lay động về phía

trước.

Tần quản gia đi lên từng bước, kéo cánh tay Lãnh Tang Thanh lại, hắn cũng đã

khóc không thành tiếng:“Không thể! Lãnh tiểu thư. Nơi đó rất nguy hiểm. Ngân

thiếu gia lúc gần đi đã nhắc nhở qua phải đưa cô rời khỏi nơi này, đó là lời cậu

ấy nhắc nhở cuối cùng, bất chấp như thế nào cô cũng phải hoàn thành tâm

nguyện của cậu ấy.”

Cũng không biết từ đâu cô có khí lực lớn như vậy, thân thể nhỏ bé của Lãnh

Tang Thanh đẩy Tần quản gia ra, ngã ngồi trên mặt đất:“Cái gì mà cuối

cùng...... Không phải cuối cùng! Nhất định không phải cuối cùng! Anh đã nói

...... Anh đấy đã nói......”

Sau đó, rất nhanh, vội vàng chạy tới cửa biệt thự.

Tuy rằng bi thương đến cực độ, nhưng cô vẫn là còn sót lại một tia bình tĩnh tự

hỏi, cô biết mình không thể một mình mà đi tới, như vậy sẽ càng thêm gánh

nặng cho Niếp Ngân.

Đi vào trong phòng, cô cầm lấy điện thoại, muốn tìm người tới cứu Niếp Ngân,

phản ứng đầu tiên của cô là anh cả Lãnh Thiên Dục, nhưng phiên đến đại ca

số điện thoại thượng, cô vừa định ấn nhưng lập tức ngừng lại, một loại cảm

xúc mãnh liệt toát ra.

Xác thực, cô hiểu anh mình, hơn nữa lần trước cô còn biết anh cả của mình với

Niếp Ngân có ân oán rối rắm gì đó, bây giờ cô gọi cho đại ca, đại ca đến rồi

sẽ cứu Niếp Ngân hay là sẽ trực tiếp mạnh mẽ đữa cô mang về, trong lòng cô

không dám cam đoan.

Mọi việc không thể có một lát chần chờ, sau đó cô nhanh chóng quyết định, tìm

số của Cung Quý Dương, không chút di dự ấn xuống.

“Này! Thanh Nhi sao!” Âm thanh điện thoại bên kia truyền tới giọng nói lo lắng.

“Quý dương ca......”

--- ------ ------ ----

“Cái gì? Niếp Ngân và Niếp Tích đã chết!”

Mọi người trong phòng đều ồ lên, những lời này của Niếp Nhân Quân nói đều

là ngoài dự kiến của bọn họ, cũng bao gồm cả La Sâm quản gia, tuy rằng hắn

biết rõ mọi chuyện, nhưng khi nghe được cậu này, trong lòng vẫn không khỏi

kinh ngạc.

“Yêu! Các ngươi lên trời với nhau àm đoàn tụ nhé, đều mời chúng ta ra tay sao

, xem ra hôm nay lão gia hỏa ngươi cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ a!”

Niếp Nhân Hằng trừng lớn hai mắt, kiêu ngạo cảm làm cho người ta hận không

thể lập tức một súng bắn tung đầu hắn.

Niếp Nhân Quân dùng khóe mắt liếc hắn một cái, không để ý đến hắn, cười

lạnh một tiếng:“Hừ hừ, muốn ta chết thực dễ dàng, ta hiện tại cũng chưa thể đi

gặp hai đứa nó được, Niếp Nhân Thế chết đến tột cùng mà ta lại không có vấn

đề gì, các vị rất biết rõ, nhưng trước tiên ta phải giải quyết chuyện hai đứa con

trai đã.”

La Sâm ở phía sau Niếp Hoán nhìn chằm chằm Niếp Nhân Quân ở đối diện,

trong mắt không hờn giận, hắn âm thầm đưa một ánh mắt cho Isabella và Niếp

Nhân Nghĩa.

“Niếp Ngân và Niếp Tích chết, ta cũng thật đáng tiếc, nhưng hôm nay ở trong

này xử lí chuyện thì không phải chuyện này, nếu ngươi bị phạt (chết),Niếp môn

cũng nhất định sẽ thay ngươi phụ trách chuyện này, ngươi có thể yên

tâm.”Isabella lập tức đem chuyện có xoay trở về.

Niếp Nhân Quân nhíu mi, tựa hồ có chút cảm giác không tốt, vừa muốn mở

miệng, lại nghe bên kia có một tiếng kêu rên.

“Đại ca! Ngươi đối Niếp môn cống hiến nhiều như vậy, cứ như vậy mà chết

thảm đi, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải trả lại anh công lí.” Niếp Nhân

Nghĩa kích động đứng lên, trong thanh âm mang theo một tia khóc nức nở.

Isabella cùng Niếp Nhân Nghĩa kẻ xướng người hoạ(có người nêu lên ắt có

người ủng hộ, kẻ xướng người họa ắt sẽ thành công),rất nhanh liền đem

hướng chú ý của mọi người rời đi),xoay lại chủ đề hôm nay, Niếp Nhân Quân

trừng lớn hai mắt, rất nhanh nắm hai đấm, biểu tình cực vội vàng xao động,

không biết phải làm sao.

La Sâm quản gia nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ đắc ý
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.