Mây mưa qua đi, một mảnh hỗn độn.
Lãnh Tang Thanh đã mệt đến mức ngất đi, sau khi kết thúc không đến ba mươi
giây, cô nặng nề thiếp đi đi vào mộng đẹp, căn bản không còn suecs lực mà
bận tâm đến tư thế ngủ của mình, thậm chí ngay cả chăn còn không có đắp,
đúng vậy, cô quá mệt mỏi.
Ngọn đèn u ám, Niếp Ngân ngồi ở bên giường, thâm tình đứng ở trước cửa
nhìn cô, nhìn giống như một đứa trẻ mới sinh, cô xinh đẹp quyến rũ như rượi
ngon, có thể cho người quên mất sự phiền não hiện tại, thậm chí có thể nghiện,
bất đồng là, rượi làm say người, mà cô là làm say tâm.
Lãnh Tang Thanh trở lên mệt như vậy, cũng không phải là Niếp Ngân không
thương tiếc, cũng không phải là hắn khó có thể điều khiển được dục hỏa hừng
hực của mình, mà là hắn cố ý làm như vậy.
Hắn lấy tay nhẹ nhành vuốt ve má Lãnh Tang Thanh từ từ vốt xuống dưới, một
loại cảm xúc ẩn nhẫn không hiểu nổi trong lòng hắn tự dung xuất hiện, hắn cúi
người xuống, hôn thậy sâu vào trán cô một chút, sau đó cầm khăn tay lau thân
thể cho cô, rồi hắn lấy chăn đắp lên cho cô.
Rót một ly hồng rượu, đóng lại tủ, Niếp Ngân đi tới phía trước cửa sổ, chậm rãi
nặng nề ngắn nhìn bức màn, ánh trăng là sáng nhất.
Ngày mai chỉ mong ánh mặt trời sẽ chói lên một chút, rất có thể ngày mai là
ngày hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945526/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.