Chương trước
Chương sau
Mây mưa qua đi, một mảnh hỗn độn.

Lãnh Tang Thanh đã mệt đến mức ngất đi, sau khi kết thúc không đến ba mươi

giây, cô nặng nề thiếp đi đi vào mộng đẹp, căn bản không còn suecs lực mà

bận tâm đến tư thế ngủ của mình, thậm chí ngay cả chăn còn không có đắp,

đúng vậy, cô quá mệt mỏi.

Ngọn đèn u ám, Niếp Ngân ngồi ở bên giường, thâm tình đứng ở trước cửa

nhìn cô, nhìn giống như một đứa trẻ mới sinh, cô xinh đẹp quyến rũ như rượi

ngon, có thể cho người quên mất sự phiền não hiện tại, thậm chí có thể nghiện,

bất đồng là, rượi làm say người, mà cô là làm say tâm.

Lãnh Tang Thanh trở lên mệt như vậy, cũng không phải là Niếp Ngân không

thương tiếc, cũng không phải là hắn khó có thể điều khiển được dục hỏa hừng

hực của mình, mà là hắn cố ý làm như vậy.

Hắn lấy tay nhẹ nhành vuốt ve má Lãnh Tang Thanh từ từ vốt xuống dưới, một

loại cảm xúc ẩn nhẫn không hiểu nổi trong lòng hắn tự dung xuất hiện, hắn cúi

người xuống, hôn thậy sâu vào trán cô một chút, sau đó cầm khăn tay lau thân

thể cho cô, rồi hắn lấy chăn đắp lên cho cô.

Rót một ly hồng rượu, đóng lại tủ, Niếp Ngân đi tới phía trước cửa sổ, chậm rãi

nặng nề ngắn nhìn bức màn, ánh trăng là sáng nhất.

Ngày mai chỉ mong ánh mặt trời sẽ chói lên một chút, rất có thể ngày mai là

ngày hắn nhìn thấy ánh nắng là lần cuối cùng, kỳ thật lúc hắn bắt đầu làm sát

thủ, Niếp Ngân cũng đã coi sinh tử thật rất phai nhạt, mỗi một lần thi hành

nhiệm vụ, tỉ lệ sống hay chết đều chiếm một nửa, kỹ năng đã thành thạo, bình

tĩnh và tự phán đoán, có lúc còn lấy mạng sống mình ra để thử, nhưng lúc đối

mặt với những thứ nguy hiểm kia hắn luôn chiến thắng, hắn muốn chết hết thảy

đều là uổng công, cho nên hắn căn bản không có hội chết.

Nhưng hiện tại, hắn thật sự hy vọng mình có thể sống sót, hắn thật sự rất muốn

sống để nhìn thấy nụ cười của cô gái kia, muốn được ghe nghe nhiều giọng nói

như oanh của cô, còn có thể cảm nhận được khi hắn hôn cô hôn lên da thịt cô,

mùi vị làm say lòng người......

Niếp Ngân biết hắn luôn lưu luyến cô, nhưng một loại rối rắm chậm rãi bừng

lên, hắn còn xứng làm chủ thượng BABY-M nữa sao? Hắn còn xứng làm sát

thủ sao? Thân là sát thủ nguyên tắc cơ bản là đối với mạng sống của mình

không còn quan trọng, tâm ngoan, quyết đoán, bình tĩnh, vô tạp niệm(ko được

vấn vương nhiều thứ),tất cả đã là thói quen trong cuộc sống của hắn, vài ngày

ngắn ngủi tại đây liền tại có một cô gái xuất hiện làm hắn trầm luân.

Hắn cười khổ một tiếng, sau đó một hơi uống hết chén hồng rượu.

Đột nhiên, khóe mắt hắn lưu ý đến một cái bóng đen ở cửa phía dưới khe hở

sau cánh cửa, tuy đi vội vàng nhưng không có tiếng bước chân.

Hắn buông ly rượu, mặc thêm áo ngủ, đi ra cửa phòng.

Trên hành lang ngoài cửa, Niếp Tích dường như không có chuyện gì đi tới phía

cửa, nghe thấy âm thanh mở của hắn cũng quay đầu lại.

“Còn chưa ngủ, anh.” Trong tay hắn đang cầm một điếu xì gà, hít sâu một hơi,

khuôn mặt thiện cảm.

“Ừ, vậy còn em?” Niếp Ngân bình thản đáp lại một câu.

“Vừa mới ngủ không được, gọi người mang đồi ăn khuya, em hỏi cha có ăn

không thì cha không ăn.” Niếp Tích giương khóe môi, nhưng có thể nhận thấy

được một tia xấu hổ, sau đó hắn bồi thêm một câu:“Cùng nhau đi chứ?”

“Không được, đi ngủ sớm một chút đi.” Niếp Ngân cự tuyệt lời hắn mời.

Niếp Tích nhún vai, xoay người tránh ra, đưa lưng về phía anh trai, nâng tay lên

để ở giữa không trung lắc lắc.

Nhìn nhìn bóng dáng hắn, Niếp Ngân lại đem tầm mắt chuyển dời đi sang chỗ

khác, nhìn phân tán thành một đống khói bụi, hơn nữa tràn ngập yên vị, hắn hiểu

được dấu vết này không phải đi ngang là qua có thể lưu lại.

--- ------ ------ ----

Buổi sáng không có ánh mặt trời, mây đen dầy đặc, nặng nề mà phủ lên bầu

trời của một đất nước, giống như tùy tùy vào cảm xúc cảu con người.

Đi trên đường làm người ta hít thở không thông, kéo dài trên đường, có mọi

người thể biết được ngọn nguồn của áp lực này, ngay cả không khí bên trong

Niếp môn tựa hồ cũng là màu đen.

Hôm nay, người hầu của Niếp môn của ngày hôm này so với ngày xưa càng

thêm bận rộn, bởi vì hôm nay phải chuẩn bị cho rất nhiều chuyện, nhưng mà

không có ồn ào náo động như ngày xưa, miêng mỗi người đều ngậm, trừ bỏ

ngẫu nhiên có người sụt sịt, thì chẳng ai nói điều gì.

Thủy áp suối phun tựa hồ không quá mức, cột nước bình thường không có cao

như vậy, tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng làm cho lòng người ta thực

khó chịu.

Suối phun cách đó không xa trên mặt cỏ, Niếp Hoán ngồi ở trên xe lăn, trầm

trọng nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt đọng lại mây đen dày đặc của bầu trời.

Sắc mặt hắn so với mấy ngày trước đã tốt hơn rất nhiều, trên người cũng

không có mang nhiều y dụng (dụng cụ y học),máy trợ tim trên xe lăn đã được

gỡ xuống, cả người lại phát ra khí phách, nhưng người không cảm thấy thoải

mái.

La Sâm quản gia đứng ở phía sau hắn, rất nho nhã.

“Chủ nhân, có chút gió, chúng ta vẫn là đi về trước đi.” Hắn cúi that lưng xuống

, cực kỳ tôn kính nói, nhưng đằng sau lại là gian trá, ngoan độc, lúc này hắn

chôn dấu tất cả mọi thứ đề không có dấu vết.

Niếp Hoán không hề động, vẫn như cũ nhìn thẳng bầu trời, một lát sau mới

chậm rãi mở miệng, tiếng nói có chút áp lực:“Chủ nhân? Xưng hô này không

phải ông phải nên nói với cha tôi sao?”

La Sâm quản gia mặt trầm xuống, hô hấp có vài phần khóc thút thít:“Đúng vậy,

Niếp tiên sinh sinh ngày trước đối với tôi như người nhà, tôi đã sớm đem số

phận mình giao cho ngài ấy, ông ấy là chủ nhân vĩnh viễn của tôi, ngài là con

của Niếp tiên sinh, cũng là người tôi chăm sóc từ bé, cho nên ngài ở lòng tôi lý

từ lâu cũng là chủ nhân, tôi mang cả đời này để phụng dưỡng ngài, nhiều năm

qua báo lại đáp của Niếp tiên sinh như vậy đối với tôi rất nhiều ân tình.”

Niếp Hoán hoàn toàn thờ ơ, sau đó chậm rãi hỏi:“Hôm nay là ngày thẩm phán,

ông có tính toán gì không?”

Đáy mắt La Sâm quản gia hiện lên một tia ánh sao, hung tợn nói:“Giết người

thì đền mạng! Một nhà Niếp Nhân Quân tàn nhẫn sát hại Niếp tiên sinh như vậy,

la sâm tôi cho dù là phải chết, cũng muốn vì Niếp tiên sinh mà báo thù.”

Niếp Hoán cười khổ một tiếng, thật dài thở dài:“Không không không, tính mạng

của khôn được mất, đối Niếp môn mà nói, ông là người rất quan trọng.”

Hả? Trong đầu La Sâm quản gia dâng lên một tia cảnh giác, hắn rõ ràng nghe

ra những lời này tựa hồ là hắn có hàm nghĩa, hắn không nói gì, chính lẳng lặng

nhìn Niếp Hoán trước mắt, trong ánh mắt tràn ngập suy tư.

Niếp Hoán cũng đã nhận ra phản ứng của hắn, chậm rãi chuyển xe lăn, cười

cười với La Sâm quản gia, giải thích nói:“Không cần nghĩ nhiều, tôi không có ý

gì đâu, tôi chỉ là nói ông còn phải sống để chiếu cố tôi, tương lai còn giúp tôi

gánh vác chuyện lớn nhỏ của Niếp môn, ông ở bên cha tôi nhiều năm như vậy,

nhất định có rất nhiều kinh nghiệm.”

La Sâm quản gia chạy nhanh làm cái lễ, vội vàng nói:“Chủ nhân, ngài hiểu lầm,

tôi không có nghĩ nhiều, chủ nhân tài hoa như vậy, khẳng định có thể đem Niếp

môn mai sau so với Niếp môn ngày trước mà Niếp tiên sinh cai quản sẽ mạnh

hơn, tôi cũng sẽ luôn ở bên ngài.”

Phía sau, cửa lớn của Niếp môn chậm rãi mở ra, hai lượng thuần màu đen

Tân Lợi đi vào, xuyên qua cửa kính của xe, có thể thấy rõ có là Niếp Nhân

Nghĩa.

“Sớm như vậy, thật đúng là nhanh a.” Niếp Hoán nói một tiếng, tiếp theo giơ tay

lên, ý bảo La Sâm quản gia đi mình về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.