Sáng hôm sau.
Lúc này đã 10 giờ.
Tu Nguyệt nửa mơ nửa tỉnh trong lúc đó chuyển người, vốn định sẽ ôm Niếp
Tích nằm ở bên cạnh, cũng không tưởng giơ cánh tay lên rồi lại hạ xuống,
không thấy cái gì.
Có lẽ tối hôm qua quá mệt mỏi, cô không mở mắt, tay cùng chân sờ loạn lên ở
trên chỗ Niếp Tích nằm, xem còn không, nhưng kết quả chứng minh, Niếp Tích
đã không còn bên cạnh.
Tu Nguyệt cố hết sức mở mắt đang còn mơ ngủ nhìn trên giường, trên chiếc
người màu trắng sàng đan trừ cô ra thì không thấy ai, hắn không còn ở đây.
“A!”
Cô hô to một tiếng mới phát hiện, thanh âm của mình có chút khàn khàn.
“Tích!”
Trong phòng im lặng chỉ còn tiếng vang của mình vừa nói vọng ra.
Nàng xem liếc mắt nhìn chỗ đống quần áo của Niếp Tích tối qua, quả nhiên đã
không có.
“Hỗn đản.”
Nàng yêu kiều một tiếng, lấy tay xoa nhẹ một chút chỗ hốc mắt sưng, đi xuống
giường.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở bức màn, ánh mắt hắt vào da thịt phấn
hồng trắng nõn, như nước tinh cầu ma huyễn sáng bóng.( giống như quả cầu
nước)
Bởi vì tầng này rất cao nên không có nhà cao tầng nào khác đối diện, vì vậy cô
hoàn toàn không điều cố kỵ không chút gì che lấp thân thể, kéo bức màn,
hưởng thụ ánh nắng nhu hòa.
Ánh mặt trời bao lấy thân thể của cô, cô cười, nụ cười này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945489/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.