Chương trước
Chương sau
Thành Las Vegas.

Thiên đường sinh động.

Sòng bạc, sàn nhảy, rượu tràng, vô số phồn hoa, cho người phấn khởi cho

rằng, đã tìm được giấc mộng rồi.

Người kia mang theo trương ấn có VISA chữ “Cánh”, người đó có thể ở trong

này không kiêng nể ai.

Tất chân mị hoặc.

Cảm tính hồ tra.

Các người đàn ông ở đây, ai cũng có hai cô giái ngồi lên hai bên đùi, mà các

ánh mắt cô gái còn lại ở các người đàn ông đang cô đơn, tìm kiếm thỏa mãn.

Nơi này có thứ nhiều nhất là cái gì?

Mỹ nữ?

Tuấn nam?

Tiền tài?

Cũng có thể …

Là dục vọng.

Nhưng mà, vén lên bóng đêm mê người, nơi này căn bản chính là một cái lò

dục vọng sát sinh.

Từ sân bây quốc tế Las Vegas, đến từ phi cơ của Ma Gia Địch Sa, sau một

trận giảm xóc mãnh liệt, chậm rãi ngừng lại.

Có cô nhân viên mỉm cười làm mất hồn mọi người nói: “máy bay đã sắp hạ

cánh xuống an toàn, yêu cầu mọi người lấy hành lý, chuẩn bị hạ xuống”.

Niếp Tích từ trên chỗ ngồi đứng lên, trái phải chuyển động có cái cổ mỏi chút,

tiếp theo là cái thắt lưng lười, lộ ra một nửa phần bụng cường cháng ở đó có

ánh sáng mập mờ, có vẻ phá lệ khuynh hướng cảm xúc.

Cô nhân viên muốn nhìn trộm, tính “Đi ngang” nhìn trộm Niếp Tích một cái, trên

mặt hơi hơi phiếm hồng, âm thanh đang nói cũng có chút mơ hồ.

Ngồi bên cạnh Niếp Tích là Tu Nguyệt, đã sớm chú ý tới ánh mắt của cô nhân

viên, bất quá cô cũng không có để ý.

Lúc ở trên máy bay cô liền để ý qua, lần này trên chuyến bay cô nhân viên hàng

không nhìn Niếp Tích, quả nhiên không có phụ bạc các cô trang điểm, người

người đều là nổi tiếng “Sân bay”, cô rất hiểu cái tính cách kia, đầu tiên mắt sẽ

đặt ở bộ vị, nếu lần đầu tiên không khiến cho mắt hắn hứng thú, hắn tuyệt đối

không nhìn lại lần thứ hai.

Niếp Tích cũng phát hiện đến cô tiếp viên thừa lúc nhìn trộm, hắn cố ý đứng lên,

lục khối cơ bụng khỏe mạnh, đương nhiên, cái này cũng không phải là Niếp

Tích có để ý tới cô.

“Thử, tư vị cũng thật thấp.” Phát hiện cử động Niếp Tích, Tu Nguyệt châm chọc

một câu.

Niếp Tích đang tự đắc, bị cô dội cho một chậu nước lạnh, á khẩu luôn không

trả lời được, có chút bất mãn với lên trên khoang lấy hành ký.

“Này, nữ vương, nhà cô bên kia xử lý tốt chưa? Tôi không muốn cho bọn họ

đến nhà của tôi láo loạn”. Niếp Tích dùng khí ngữ châm chọc giống Tu Nguyệt

hỏi.

Tu Nguyệt đối với cách xưng hô thình lình này có chút kinh ngạc, nhưng lại

không tự giác bật cười:“Tốt lắm, về sau anh cứ gọi tôi như vậy đi, trước khi lên

máy bay tôi đã gọi điện rồi tôi nói các nngười đã thả tôi, hiện tại tôi một mình

ở Matxcova muốn tới đó giải sầu, gọi bọn họ đừng tới quấy rầy tôi.”

Niếp Tích bất đắc dĩ cười, thở dài:“Tôi cảm thấy chúng ta giống như đang bỏ

trốn vậy.”

Nói xong câu đó, Niếp Tích có điểm hối hận, bởi vì hắn thực rõ ràng thấy được

đôi mắt đẹp của Tu Nguyệt sáng lên.

Chỉ thấy cô đứng mạnh dậy, đối diện Niếp Tích, hưng phấn mà nói:“Chờ xong

xuôi chuyện này, chúng ta bỏ trốn đi! Dứt bỏ mọi việc, chỉ có hai chúng ta.”

Niếp Tích sờ sờ trán Tu Nguyệt bên ngoài mặt thì giả vờ giải thích còn trên thực

tế là nói qua loa để Tu Nguyệt chết tâm:“Cho dù chúng ta có lên mặt trăng, Niếp

môn nhân cũng có biện pháp, trong vòng một tháng cũng tìm thấy chúng ta đem

về, cô hiểu không?”

Trên mặt Tu Nguyệt hiện lên một phần mất mát trong lòng chua xót, Niếp Tích

không có nói nữa, cầm hành lý hai người đi về phía trước.

Khi đi qua cô nhân viên, cô ta phấn đấu quên mình đến gần hắn.

Nhưng vào lúc này, Tu Nguyệt nhanh chóng đi về phía trước khóa lại từng

bước, chặn cô nhân viên tới gần, đem bọn họ người ngăn cách, cô cầm lấy

tay Niếp Tích, giả về không có việc gì tiếp tục đi.

Niếp Tích nhìn chằm chằm Tu Nguyệt, nhỏ giọng nói:“Hoảng cái gì? Tôi đối với

những cô gái có loại dáng người này không có hứng thú.”

Tu Nguyệt vẫn không nhân nhượng, không để ý đến lời nói của Niếp Tích,

khoác vai hắn tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng ai biết, cô gái đó tựa hồ cũng không có ý buông tha, nàng lớn tiếng gọi

lại Niếp Tích:“Tiên sinh! Tiên sinh!”

Niếp Tích quay đầu lại, tựa như tiếu phi tiếu nhìn cô.

“Nhìn bên người đã có bạn gái, còn không chịu bỏ qua sao?” Tu Nguyệt trong

lòng nghĩ, đồng thời quay đầu lại, mất hứng nhìn cô nhân viên.

“Tiên sinh, hãng hàng không của chúng tôi đang hoạt động một công tác đối

với khách hàng, ngài có thể phối hợp một chút lưu lại cách liên lác được

không?” Vị tiểu thư này ân cần nói, hai mắt liều mạng ngắm Niếp Tích nói ra cái

cớ nhất cở lưỡng tiện.

Cô gái xinh đẹp này đang lấy cớ!

Niếp Tích nghe xong ngẩn ra, cố nén cười, quay mắt nhìn nhìn Tu Nguyệt, trong

mắt cô lúc này lửa đang cháy điên cuồng, Niếp Tích trong lòng đắc ý.

“Đương nhiên có thể.” Niếp Tích cố ý nói cho Tu Nguyệt biết.

Tiếp nhận quyển sổ của cô gái tiếp viên đưa cho hắn viết số điện thoại xuống,

rồi trả lại.

Lúc này Tu Nguyệt như giận điên lên, nhìn Niếp Tích viết xuống số điện thoại

của hắn.

Niếp Tích xoay người ôm lấy Tu Nguyệt, dùng nụ cười cự kì mê người trước

mặt cô tiếp viên nói:“Đây là số điện thoại của vợ anh, có chuyện gì có cô ấy gọi

đến em nghe rồi báo cho anh biết.”

Nói xong, hắn lại tiêu sái xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Cô nhân viên hàng không hai mắt mờ mịt, không tự giác mà nhìn về phía trước,

muốn nói cái gì lại á khẩu không nói ra được, một bộ mặt mất mát nhìn bóng

dáng Niếp Tích đi xa, ánh mắt đưa tình.

Tu Nguyệt cũng thập phần kinh ngạc, vui mừng nhìn Niếp Tích, lại nhìn cô nhân

viên trước mặt, đắc ý nói:“Cô gái, còn nhìn cái gì? Cơ hội làm tình nhân cũng

không có cho cô đâu.” Nói xong, cô chạy vài bước, lập tức nhảy lên lưng Niếp

Tích, gắt gao cuốn lấy thân thể hắn.

“Này! Uy! Cô muốn tôi chết sao? Tôi đã cầm hành lý rồi cô nhảy lên như vậy,sẽ

xảy ra án mạng đấy!” Niếp Tích vặn vẹo thân thể, oán giận nói.

Tu Nguyệt vẫn không xuống, cô đầu tựa đầu vào Niếp Tích, nũng nịu nói:“Không

thể tưởng được, tiểu bảo bối của tôi cũng biết lấy lòng.”

“Tiểu bảo bối!” Niếp Tích cảm giác được tóc của mình dựng đứng lên:“Không

được kêu những từ ghê tởm đó được không, mau xuống dưới, thật là nặng!”

Tu Nguyệt cười vui vẻ:“Như vậy đi, tôi cầm hành lý, anh cõng tôi trên lưng.”

Niếp Tích cười nhạo một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ:“Có khác nhau sao? Nặng

như nhau thôi!”

Tu Nguyệt hôn thật sâu trên cổ Niếp Tích một chút, lúc kết thúc còn dùng lực cắn

một cái, Niếp Tích đau kêu ra tiếng.

“Ngươi ở trước mặt nữ vương nói thật nhiều, còn không đi nhanh!”

Niếp Tích u oán thở dài, yên lặng đi về phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.