Cô giúp đẩy Niếp Hoán đi tới bên giường, Niếp Noán tràn ngập bi thương, lại
mang theo vài phần thản nhiên nhìn cha mình.
“Cha tôi, thật hiền lành.”
Niếp Ngân nhìn thoáng qua Niếp Nhân Thế im lặng nằm ở trên giường, lúc này
hắn đã không còn dữ tợn như lúc trước, im lặng đắc tượng một ông lão giả
ngủ:“Đối với anh vậy thôi.”
“Vậy cái này đã đủ rồi, không phải sao?” Niếp Hoán bắt lấy tay Niếp Ngân đặp
lên thi thể Niếp Nhân Thế, tình cảnh này làm cho người ta không thể cảm thấy
ấm áp, có một nhân vật là thi thể.
Niếp Ngân không nói gì, thong dong nhìn Niếp Hoán, phỏng đoán ý đồ của hắn.
“Tính đứng lên, tôi hẳn là ca ca của anh đấy.” Niếp Hoán cố hết sức ngẩng đầu
nhìn Niếp Ngân, giọng điệu bằng phẳng.
Niếp Ngân thấp mắt nhìn Niếp Hoán, trên khuôn mặt không có chút cảm giác
thân cận:“Trên lễ tang, anh hình như đã quên chuyện này.”
“A!” Niếp Hoán cười khổ một tiếng, nói tiếp:“Ngày đó là tôi có lỗi khổ riêng, nếu
không tôi cũng không có cơ hội có thể ở nơi này cùng ngươi nói chuyện.”
Ánh mắt Niếp Ngân lạnh như băng, thanh âm trầm thấp:“Tôi không biết anh có
tư cách gì hoặc điều kiện gì mà muốn tôi nghe chuyện của anh.”
Niếp Hoán bất đắc dĩ cúi đầu cười: “Ai đều nói thân thủ Niếp Ngân điêu luyện
như dã thú hung ác, bất quá tôi thấy anh đáng sợ nhất là ở trí tuệ. Ha ha, vì tỏ
thành ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945478/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.