Nhìn thiếu niên áo xanh không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh mình,
Phương Ứng Khán thật muốn lôi lão bản Tuý Tinh lâu ra mắng chửi.
Đầu tiên là một đám người đến đây lải nhải lắm chuyện…
Sau đó lại là thiếu niên vô danh này đến phá đám mộng đẹp của người khác…
Nếu như là Phương Ứng Khán trước kia, lúc này hẳn đã đại khai sát giới, máu chảy thành sông.
Nhưng mà hôm nay…
– Nhai Dư, ta biết ngươi không thích thấy máu…
– càng không thích thấy ta giết người…
***
Thiếu niên bất quá chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng tướng mạo thần phi phong việt, mi thanh mục tú.
Nhất là vẻ mặt mỉm cười lại mang theo u sầu hiện tại này của y,
Lại khiến Phương Ứng Khán vô cớ nhớ đến người kia.
– y luôn luôn lạnh lùng, rất ít khi cười.
– kể cả khi cười cũng sẽ mang theo một nỗi sầu nhàn nhạt,
– khiến cho người ta có cảm giác lúc nào y cũng ôm tâm sự trong lòng.
Mà thiếu niên trước mắt này…
Ánh mắt của y tuy rằng đạm như xuân thuỷ, nhưng bên trong lại là cao ngạo cháy bỏng,
– thật sự có chút giống mình.
“Ngươi biết ta?”
Thiếu niên lắc đầu,
“Tìm ta có việc gì?”
Thiếu niên rút ra một vật từ trong ngực áo.
Một tượng gỗ,
Phương Ứng Khán giật mình.
Tượng gỗ này và tượng gỗ trong tay mình giống nhau như đúc.
Điều khác nhau duy nhất chỉ là vì thời gian chế tạo bất đồng mà mới cũ khác nhau.
“Có người nhờ ta đem cái này giao cho ngươi.”
Tim đập thình thịch trong lồng ngực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321814/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.