Vô Tình ngồi một mình trên tường thành Thái Nguyên, nhìn khói lửa ngập trời phía xa phương Bắc.
Gió cuốn theo cát vàng thổi tung vạt áo của y, giống như muốn hoà cùng một màu với hoàng hôn.
Quân đội Kim quốc được trang bị cung nỏ thiết giáp, đã từ hai hướng tây, bắc tiến tới gần thành trì này.
Đồng Quán thân là tuyên phủ sứ Thiểm Tây, Hà Đông, Hà Bắc, phụ trách toàn quyền chỉ huy quân sự ba vùng, dinh thự cũng được cất tại Thái Nguyên.
Mà nay, quân Kim đã sắp hạ thành, lão lại trốn ở trong phủ không chịu ra mặt.
– năm xưa bao vây Giang Nam diệt trừ Phương Tịch, nếu không nhờ dựa hơi thế lực của Tra Khiếu Thiên, chỉ sợ lão đã sớm chết một vạn lần.
***
Một trận chiến tuyệt thế, lại là kết cục của một hồi đánh cược.
– tình thế đêm đó, cho dù hai bên có phân được thắng bại, e rằng cũng chỉ là một phen cá chết lưới rách.
Cho nên,
Lúc Phương Ứng Khán khai ra điều kiện, đề xuất đánh cược, Vô Tình hầu như không suy nghĩ liền đáp ứng.
– “công tử nếu có thể trong vòng nửa tháng đánh lui quân Kim quốc, bản hầu liền cam nguyện chịu thua, giải loạn Giang Nam mà không để xảy ra thương vong đổ máu.”
…
Vùng Giang Chiết, từ xưa vốn giàu có đông đúc, nhưng lại vì bảo vật hoa thạch mà trở nên nghèo khó, lần này phát sinh bạo động, thực không thua gì loạn Phương Tịch năm xưa.
Mà người khởi xướng, tự nhiên không nói cũng biết.
– Ma Ni giáo năm xưa dù đã bị dẹp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321804/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.