Trăng sáng giữa trời,
Phủ ánh sáng lên Minh Nguyệt lâu trên đỉnh núi.
Thập Bát Nãi Nương miếu,
Đến bây giờ Thích Thiếu Thương mới biết hoá ra mở cửa lại là một việc gian nan như vậy.
Kỳ thực cửa miếu vốn chỉ khép hờ,
Chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái sẽ lập tức mở ra.
Nhưng một cái đẩy nhẹ, lại thật khó khăn với “Cửu Hiện Thần Long” Thích đại hiệp.
Rốt cuộc, bên trong miếu có cái gì?
Thích Thiếu Thương không biết.
Nhưng tình cảnh hiện tại, không khỏi khiến hắn nhớ lại năm xưa khi lẩn trốn đã từng ẩn nấp trong một ngôi miếu sơn thần.
Cuối cùng,
Hắn vẫn hạ quyết tâm,
– vào miếu.
Trong miếu tối om,
Vô cùng yên tĩnh.
Mơ hồ, Thích Thiếu Thương nghe thấy một mùi hương như có như không,
Không phải lan không phải xạ, lại càng không giống Long Tiên hương,
Mà mang một loại thanh nhã u dật như sông nước Giang Nam.
***
Nội viện Bất Giới trai,
Trong gió loáng thoáng nghe được tiếng kim loại va chạm vào nhau, như là có người đang đánh nhau chém giết.
Lúc Nhậm Oán tiến vào, ánh mắt của gã cũng hiện vẻ khẩn trương,
“Tiểu Hầu gia, xung quanh Bất Giới trai có…”
Lời nói bỏ dở giữa chừng,
Bởi vì gã đã nhìn thấy Vô Tình.
Phương Ứng Khán phất tay,
Nhậm Oán liền thành thật thối lui sang một bên.
Vở kịch, dường như đã hạ màn,
Mà Phương Ứng Khán vẫn thờ ơ như không.
Hắn lấy ra hai chén ngọc, châm đầy, đưa một chén cho Vô Tình,
“Trung thu không rượu không thể coi là lễ. Chẳng hay công tử có hưng trí đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321792/quyen-2-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.