Trên linh đường,
Có một đám nữ tử cũng mặc đồ trắng, khoác áo tang như Phương Ứng Khán,
Mỗi người viền mắt đều đỏ bừng, không tô son điểm phấn, quỳ gối trước linh cữu vì người chết đốt giấy tang.
Tuy rằng không mang bất cứ trang sức chải chuốt gì, nhưng mỗi người đều dung nhan diễm lệ, phong tư sở sở, tuyệt sắc khuynh thành.
Nghiêm Nhược Cẩm, Minh Ngữ Hà, Trần Lệ Khanh, Thu Phượng Vũ, Thuỷ Thanh Hàn, Kim Tiểu Vẫn…
– ngoại trừ Kim Tiểu Vẫn, những người còn lại đều rất có bối cảnh, rất có lai lịch…
– có điều, hình như thiếu một người…
Ánh mắt Vô Tình giống như vô tình lướt qua đám nữ tử, nửa khắc cũng không dừng lại.
– y đã có được đáp án.
Phương Ứng Khán cầm lấy khăn tay do Nhâm Oán đưa lên giả vờ lau lệ,
Nhưng vẫn ngầm chú ý cử động của Vô Tình,
Hắn đương nhiên không dám xem nhẹ ánh mắt của Vô Tình.
Theo đường nhìn của Vô Tình nhìn lại,
Sắc mặt của Phương Ứng Khán cũng không khỏi biến đổi.
***
Đêm Trung thu,
Đỉnh Xuyên Sơn,
Minh Nguyệt lâu chỉ là một kiến trúc cũ còn lưu lại bên ngoài kinh thành, ban đầu là do người phương nào dựng nên, đã không ai nhớ được.
Mà Thập Bát Nãi Nương miếu bên cạnh Minh Nguyệt lâu, càng chỉ là một toà miếu nhỏ đèn nhang không tính thịnh vượng.
Bởi vì đỉnh Xuyên Sơn phong cảnh tú lệ, ban ngày du khách như thoi đưa.
Nhưng mà Trung thu đêm nay, nhà nhà đoàn viên ngắm trăng, tất nhiên không ai đến nơi núi cao miếu nhỏ này.
Thế nhưng Thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321790/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.