Người vào từ cửa sổ,
Khi đó bên trong phòng, ánh sáng đang nhún nhảy,
Giống như đang vui mừng nghênh đón một vị bằng hữu lâu năm.
– nhưng nếu đã là bằng hữu lâu năm, vì sao không đường hoàng vào từ cửa chính?
…
Ngoại trừ một cánh tay đã mất, y vẫn anh tuấn như xưa.
Mà một thân tà khí và sát khí năm xưa, đã sớm bị thay thế bởi tang thương cùng cô độc.
– trước kia, y nghĩ mình là một người rất biết phân phải trái, thậm chí còn cảm thấy mình rất “lòng dạ đàn bà”.
– y cũng từng quyết tâm đau một lần là rút kinh nghiệm, sau đó đối nhân xử thế hẳn là nên độc ác thủ đoạn một chút.
– nhưng đó đều là chuyện cũ năm xưa,
Hôm nay,
Y ngồi trong một gian phòng của Kim Ngọc Mãn đường,
Đối mặt với một cố nhân không tính là cố nhân.
…
Kim mụ mụ vẫn nhìn y từ lúc vào nhà đến lúc ngồi xuống,
Trong mắt hiện lên rất nhiều tình cảm, có vui mừng, có sầu lo…
Nhưng mà càng có nhiều hơn là do dự chần chờ…
Rốt cuộc,
Nàng thở dài, cảm khái nói: “Cuối cùng ngươi cũng trở về.”
***
Lá phong ửng đỏ,
Khắp nơi đều là sắc đỏ như lửa,
Thu đã thâm,
Trong thiên địa dường như chỉ có y và cỗ kiệu.
Ở nơi này,
Không có người nào khác.
Cỗ kiệu này chính là chiến hữu đã cùng y vào sinh ra tử.
– mặc dù khinh công tuyệt thế, ám khí vô song,
– mặc dù danh hào đứng đầu thiên hạ tứ đại danh bộ cũng không phải hư danh,
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321784/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.