Lúc này là giữa hè.
Lá cây xanh ngắt một khoảng trời, trong ao hoa sen đủ màu khoe sắc, xinh đẹp mà thuần khiết.
Một cơn gió thổi qua, hoa lá đong đưa, sinh ra nghìn gợn sóng dập dờn.
Một người ngồi một mình trong Lăng Ba đình đọc sách.
Bởi vì đình nghỉ mát bốn phía đều có màn trúc tương phi buông xuống,
Gió nhẹ phất qua, bóng râm lay động, chiếu lên áo trắng của người nọ, loang lổ sáng tối.
Phương Ứng Khán nhìn bóng người thanh tuyển tuyệt tục phía xa kia,
Trong lòng không khỏi hoài nghi đây rốt cuộc là thực hay là mộng?
– Nhạn Quá Tiêu Tương của Thuỷ Thanh Hàn,
– quả nhiên là danh bất hư truyền.
– tương lai cho dù ngươi có oán ta hận ta,
– ta cũng sẽ không buông tay.
…
Hắn lặng lẽ đi vào trong đình.
Người nọ đọc sách vô cùng chăm chú, cho nên không hề phát hiện.
– vài sợi tóc phủ xuống bên má y,
– lại tăng thêm vài phần mỹ lệ khả ái.
***
Đông Nam,
Mộng Thiên Nhai lâu,
Vẫn như cũ là hai người.
…
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Muốn ngươi phải chết.”
Tôn Thanh Hà tà tà liếc hắn,
“Ngươi an bài cho ta nào là dâm dục nào là cướp của, nhiều tội danh nghiêm trọng như vậy, chỉ vì một câu nói khi xưa của ta?”
“Ngươi cho ta là người như thế nào, có thể vô duyên vô cớ bị một tên cuồng đồ như ngươi lăng nhục.”
Tôn Thanh Hà nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, không ngờ cũng là một loại phong tình.
Nhớ tới mình phải chịu oan uổng bị truy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321773/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.