Hiện tại là ban đêm,
Trên trời có ánh trăng,
Ánh trăng rất sáng.
Ám khí của Vô Tình bắn lên trời,
Tự nhiên liền bị ánh trăng chiếu sáng không sót chút gì.
Ám khí kia vừa tiếp xúc với ánh trăng,
Phảng phất giống như hấp thu tinh hoa của trăng,
Cư nhiên liền phình ra,
Hơn nữa phình ra rất nhanh,
Càng lúc càng lớn.
Đây chỉ là trong nháy mắt.
Sau một khắc,
Nó liền bùng nổ.
Một phần nhỏ văng về phía Thiên Hạ Đệ Thất và bao hành lí của hắn,
Phần lớn còn lại,
Bay về phía La Thuỵ Giác đang định rút kiếm.
…
La Thuỵ Giác vốn đang định xuất ra “Mộng Trung Kiếm” đánh về phía Thích Thiếu Thương,
Lại nghe có tiếng xé gió sau tai,
Thật giống như có một đàn ong mật côn trùng gì đó lao về phía gã.
Cái gì vậy?
Gã chỉ phải quay lại, rút kiếm,
Nghênh hướng ám khí phía sau.
– thực sự là nhiều vô kể,
– quả thật lần đầu nhìn thấy!
…
Chỉ có Vô Tình biết,
“Nguyệt Hoa Dẫn” thật ra chỉ là huyễn ảnh,
Sẽ không thực sự đả thương người.
Nếu không thì,
Lúc nãy y bắn ám khí này về phía Sái Kinh, chẳng phải là vạn sự đại cát?
Cho nên,
Nguy cơ của bọn họ kỳ thực còn chưa hoá giải,
Nguy cơ vẫn là nguy cơ.
…
Đang ở khoảnh khắc đó,
Bên trong Cửu Hoa các đột nhiên vọng ra một tiếng thét kinh hãi!
Đây rõ ràng là giọng của Sái Kinh,
– bởi vì Vô Tình nhất thời phân tâm thất thủ mà Sái Kinh thoát được một kiếp,
– lại nhờ sự yểm hộ của cao thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321770/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.