Kinh thành phồn hoa, một đêm trăng.
…
Đao của Quan Thất chém về phía Dương Vô Tà.
Vừa rồi gã đã liên tiếp chiến đấu với bảy đại cao thủ, đều không dùng đao,
Cũng không hề dùng tới binh khí.
Thế nhưng hiện tại gã lại dùng đao.
Một đao này,
Không chỉ là mênh mông đại độ, khí khái phi phàm.
Ánh đao như mộng,
Ý đao khinh liên,
Ngay cả bóng đao cũng mang theo phong tình vạn chủng,
Tuyệt thế thanh diễm.
Dương Vô Tà tránh không được, đỡ không được, chống không được.
Bởi vì… đây chính là “Kim Phong Tế Vũ Hồng Tụ đao”.
Đây chính là đao pháp tuyệt thế của Tô Mộng Chẩm.
– Tô Mộng Chẩm đã truyền “Hồng Tụ Đao Pháp” cho Quan Thất lúc nào?
Đúng lúc chỉ mành treo chuông,
Một người phi thân tới,
Giương tay quát lớn: “Dừng tay!”
Thủ pháp phóng ám khí của y chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung,
– “Quang minh chính đại”.
Y dĩ nhiên là,
– Vô Tình.
Quan Thất hét một tiếng,
Phát ra phi kích,
Quấn lấy mũi ‘Minh khí’ kia của Vô Tình.
Đồng thời,
Một đao phá không bay tới,
Thẳng hướng Vô Tình.
Trong một nháy mắt đao rời khỏi tay,
Quan Thất duỗi ngón tay bắn ra một chỉ trên thân đao,
– đó là chiêu lợi hại nhất trong “Tam Chỉ Đạn Thiên”: “Kinh Mộng”.
– đó là “Kinh Mộng chỉ” của Bạch Sầu Phi.
Vô Tình nhanh chóng xoay mình hạ xuống.
Một đao này, làm sao né được?
Một chỉ này, làm sao tiếp được?
Đao lạc, kiếm khởi.
Hai người, hai thanh kiếm.
Một thanh kiếm “Si”,
Một thanh kiếm “Thác”,
Thích Thiếu Thương và Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321763/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.