“… Tại sao…”
Tại sao chính mình lại dễ dàng như vậy nghe lời Hoắc Nguyên Khanh, kia rõ ràng là tiêu chuẩn giường đôi, lại bị hắn nói thành giường nhỏ dành cho tiểu hài tử dùng, lại dễ dàng như vậy từ bỏ ý định muốn ngủ cùng nhi tử.
Hơn nữa thật đơn giản đã bị một câu “thích nhất” làm cho kinh sợ đến thần hồn điên đảo.
Sau đó ngày đêm đi suy tư người kia đến cùng là dùng cái dạng tâm tư gì để nói ra lời như vậy.
Khi thì thân mật khi thì lại giống như bằng hữu, làm cho cậu có chút động tâm, có chút mong đợi, nhưng hơn hết vẫn là sợ sệt.
Sợ chính mình nghĩ sai ý, sợ chính mình mất đi người này, càng sợ mình bị xem thường trong mắt ai kia.
“Ai…”
Lại một tiếng thở dài kết thúc những ý nghĩ đang đấu tranh lẫn nhau trong đầu, nghe được thanh âm trò chuyện từ xa truyền đến, Hãn Du Sinh ngồi dậy chuẩn bị tiếp đón một đại, hai tiểu sắp bước vào.
Nhìn thân ảnh tự tin kia, trong lòng càng nghĩ, e rằng không nên nghĩ nhiều tới như vậy, chắc hẳn là tự chính mình bước sang… Một khác bước khác mà thôi.
※ ※ ※
Trên bàn ăn Hoắc gia ngày hôm nay vẫn náo nhiệt như cũ, phải nói từ khi Hãn Du Sinh vào ở thì nơi đây mới bắt đầu có không khí của một gia đình bình thường vui vẻ, ấm cúng.
Đối với tình cảnh như thế, Hoắc Nguyên Khanh sớm đã tha thiết ước mơ, mỗi ngày ôm lấy mừng rỡ, vui sướng trong lòng.
Ngay cả Hoắc Trấn Vân cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-ky-dai-lieu-nhat-diem/1214133/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.