Tại bên trong ám muội mà đung đưa, cái hôn kia hơi thô không giống tình nhân nhưng lại sâu không giống bằng hữu, vừa mềm mại non nớt vừa dịu dàng thơm ngọt.
Rõ ràng như vậy ngây ngô như vậy mặc dù không ra hồn nhưng so với nụ hôn đơn phương, trước đây lại khiến Hoắc Nguyên Khanh cơ hồ sôi trào.
Sôi trào đến không có cách nào nhìn ra biểu tình ngây ngô, khờ khạo của Hãn Du Sinh tựa như tiểu vũ trụ sắp nổ tung, chỉ có thể vội vàng quăng câu tiếp theo: “Tôi đi tắm.”
Bên dưới, hạ thân kia dĩ nhiên cũng đang gắng gượng dục vọng.
Liền vội vã hướng cửa phòng tắm đi tới, Hoắc Nguyên Khanh thở gấp cố gắng xoa dịu dục vọng nam tính bản thân, mặc cho chính mình tâm tư phân tranh, vọng tưởng ra dáng dấp nóng bỏng của người kia khi nằm dưới thân mình.
Thoáng chốc buồng tắm ngoại trừ tiếng nước chảy, mơ hồ bên trong còn truyền ra thanh âm động tình của Hoắc Nguyên Khanh hỗn tạp trong đó.
“Tiểu Du…”
Lẩm bẩm gọi lên tên cậu, Hoắc Nguyên Khanh tràn đầy yêu thương, phun ra bạch dịch sền sệt.
Nhiệt tình tựa hồ đã được dẹp loạn, vòi hoa sen không ngừng mà phun ra bọt nước, chỉ là đêm nay thời khắc đó hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự mát mẻ của dòng nước mát.
※ ※ ※
Nhiều ngày liên tiếp như vậy tựa hồ cũng không tồi, tại thời điểm cậu tỉnh lại đều nhìn thấy gương mặt ngũ quan tuấn lãng của hắn, tiếp đến khi người kia tỉnh dậy một ngày mới trước mắt lại bắt đầu.
“Như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-ky-dai-lieu-nhat-diem/1214132/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.