Cao Văn nghiêm mặt, hỏi Lâm Hiểu Mai: “Các cô là thanh niên trí thức cùng công xã ra, cô ấy có nói qua nhà có tiền sử bệnh động kinh hay gì không?”
Theo Cao Văn, loại run rẩy kéo dài vô thức của Liễu Tư Ngữ này, hẳn là bệnh về não, dân gian gọi là động kinh, còn y học họ gọi là bệnh co giật.
Lâm Hiểu Mai mơ hồ lắc đầu, “Không nghe cô ấy nói qua.”
“Vậy chỉ có thể chờ y tá Liễu tỉnh lại sau đó hỏi cô ấy thôi.” Cao Văn nói với Lâm Hiểu Mai: “Làm phiền y tá Lâm trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy c.ắ.n lưỡi.”
Lâm Hiểu Mai vẻ mặt lo lắng gật đầu, cầm một cuộn băng gạc vô khuẩn cuộn lại, nhét vào miệng Liễu Tư Ngữ.
Thẩm Chiếu Nguyệt hai tay đút vào túi áo blouse trắng, nghe thấy ba chữ “động kinh” từ miệng Cao Văn suýt bật cười, nhưng cô đã nhịn lại.
Ánh mắt cô lướt qua thân thể vẫn còn run rẩy nhẹ trên giường, chỉ còn lại sự chán ghét. Thẩm Chiếu Nguyệt ghét nhất kiểu phụ nữ dùng thủ đoạn tâm cơ này.
Nhưng không ai biết, trong đầu Liễu Tư Ngữ, địa ngục vẫn đang tiếp diễn.
Điểm hảo cảm: -100. Trừng phạt tiếp diễn.
Cơn đau không hề giảm đi chút nào vì cơ thể suy kiệt, ngược lại còn tăng thêm, như muốn x.é to.ạc linh hồn cô ta thành từng mảnh.
Liễu Tư Ngữ ngay cả sức để c.ắ.n lưỡi tự sát cũng không có, chỉ có thể chịu đựng sự dày vò của cực hình vô biên, từng phút, từng giây.
Thời gian bị kéo dài vô tận.
Không biết bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070809/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.