Liễu Tư Ngữ đột nhiên hoàn hồn, luống cuống tay chân muốn bò dậy khỏi người chiến sĩ tên Lý Minh kia. Má cô ta nóng ran như muốn cháy, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.
“Xin, xin lỗi! Tôi không cố ý!” Liễu Tư Ngữ giải thích lắp bắp, cuối cùng đứng vững người, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất như sắp khóc, “Tôi bị vấp ngã, thật sự...”
Chiến sĩ trẻ Lý Minh bị cô ta đè dưới thân cũng đã ngồi dậy, khuôn mặt baby đỏ đến mức như có thể rỉ ra máu. Anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt Liễu Tư Ngữ, chỉ cúi đầu loạn xạ xua tay: “Không, không sao, tôi biết cô không cố ý.”
Liễu Tư Ngữ theo bản năng nhìn về phía Văn Yến Tây.
Văn Yến Tây đứng đó, mặt không biểu cảm nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, đôi mắt đen kịt vẫn lạnh như băng sương.
Thẩm Chiếu Nguyệt đứng bên cạnh anh khẽ cười một tiếng, giọng nói không lớn, đảm bảo Văn Yến Tây có thể nghe rõ:
“Chú nhỏ, đây là cái tôi nói ‘cưỡng hôn’ đấy, thấy rõ chưa? Có vài người, vì muốn gây sự chú ý của người khác giới, chiêu trò gì cũng làm ra được.”
Ánh mắt Văn Yến Tây chợt trở nên càng thêm lạnh băng, lần đầu tiên anh nhìn Liễu Tư Ngữ với vẻ chán ghét không hề che giấu.
Ánh mắt đó giống một mũi băng nhọn, đ.â.m thẳng vào tim Liễu Tư Ngữ.
Đúng lúc này, trong đầu Liễu Tư Ngữ vang lên tiếng nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống:
Cảnh cáo: Điểm hảo cảm của Văn Yến Tây -50.
Điểm hảo cảm hiện tại -50.
Chú ý: Điểm hảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070808/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.