Văn Kình há miệng, gọi một tiếng "Chú út", anh cho rằng anh phát âm rõ ràng, biểu đạt ý tứ minh xác, anh căn bản không biết âm thanh lúc này của anh khàn khàn, giống âm thanh phát ra từ đàn accordion kéo tay.
Muốn phân biệt anh nói gì, còn phải xem khẩu hình, chỉ dựa vào nghe âm thanh, căn bản nghe không rõ.
Văn Yến Tây thấy anh trợn mắt cũng lao lực yếu ớt, nếu để anh tự ăn cháo, không chừng sẽ đổ vào mũi vào mắt.
Văn Yến Tây bưng chén lên, múc một muỗng cháo đút đến miệng Văn Kình, lạnh lùng ra lệnh: "Há miệng."
Văn Kình cứng đờ hé miệng, một muỗng ấm áp được đút vào miệng, anh chưa kịp nhai đã nuốt cháo nguyên lành vào bụng.
Bị rắn c.ắ.n thương đến bây giờ, Văn Kình đã gần một ngày không ăn uống gì, đói khát quá độ đã làm anh không còn bất kỳ khẩu vị nào.
Muỗng cháo này, lại kích hoạt khẩu vị của anh.
Văn Yến Tây cũng không hầu hạ thêm, từng muỗng từng muỗng đút vào miệng Văn Kình.
Rất nhanh, một chén cháo liền thấy đáy.
Văn Kình còn muốn ăn, Văn Yến Tây lại không cho: "Biết em đói, nhưng em nhịn một chút, mới vừa tỉnh lại, đừng ăn nhiều quá mà no bụng."
Thật không phải Văn Yến Tây tiếc đồ ăn cho Văn Kình, thật sự là dáng vẻ Văn Kình ăn ngấu nghiến quá dọa người, rất giống người tị nạn đói ba ngày ăn chín bữa.
Giọng nói Văn Kình được nước cơm làm dịu đi không ít, âm thanh Văn Kình cũng không còn khàn như vừa nãy.
"Chú út." Văn Kình có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070752/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.