Văn Kình đã sốt cao cả đêm, dưới sự nỗ lực không ngừng của y tá trực ban, thân nhiệt cuối cùng cũng hạ xuống.
Văn Kình trong quá trình hạ sốt, ra không ít mồ hôi, Liễu Tư Ngữ một lần nữa lấy nước ấm lau cơ thể cho anh.
Hai cô y tá khác phụ trách thay t.h.u.ố.c cho Văn Kình, thay băng gạc bị m.á.u nhuộm đỏ.
Liễu Tư Ngữ thấy Thẩm Chiếu Nguyệt đang bắt mạch cho Văn Kình, không dám quấy rầy cô.
Đến khi thấy Thẩm Chiếu Nguyệt dời tay khỏi cổ tay Văn Kình, đồng thời trên mặt cô lộ ra biểu cảm thở phào nhẹ nhõm, Liễu Tư Ngữ mới dám tiến lên dò hỏi tình hình.
Bàn tay nhỏ mềm mại không xương của Liễu Tư Ngữ nắm chặt khăn lông, nhỏ giọng hỏi Thẩm Chiếu Nguyệt: "Em Thẩm Chiếu Nguyệt, tình hình anh Văn Kình thế nào rồi? Anh ấy khi nào có thể tỉnh ạ?"
Thẩm Chiếu Nguyệt vừa thu dọn kim bạc, vừa trả lời câu hỏi của cô ta: "Từ mạch tượng mà xem, anh ấy hiện tại rất suy yếu, dù sao chảy nhiều m.á.u như vậy, lại còn phát sốt, một đại trượng phu sinh long hoạt hổ cũng không chịu nổi, càng đừng nói anh ấy còn trúng nọc rắn."
Thẩm Chiếu Nguyệt dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Bất quá may mắn là huyết thanh kháng nọc rắn đã phát huy tác dụng, nọc rắn trong cơ thể anh ấy đã giải được gần hết, tiếp theo chỉ cần điều dưỡng tốt, bài trừ chút độc tố còn sót lại là được."
Nghe xong nửa đoạn lời đầu của Thẩm Chiếu Nguyệt, tim Liễu Tư Ngữ đều treo lên, cho đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070751/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.