Hoàng hôn tây trầm, đèn dầu trong khu gia đình dần dần sáng lên.
Văn Yến Tây và Văn Kình chia nhau tìm một vòng, hỏi khắp mấy hộ nhà lân cận, nhận được đều là cái lắc đầu và câu trả lời “không nhìn thấy”.
Sắc mặt Văn Yến Tây càng ngày càng âm trầm, áp suất thấp phát ra quanh người làm Văn Kình ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể lẽo đẽo đi theo phía sau.
Cái cô tiểu thư tư bản này, rốt cuộc chạy đi đâu rồi? Văn Kình lẩm bẩm trong lòng, nhưng không dám nói ra miệng.
“Chú nhỏ, anh đi đâu đấy?” Thấy Văn Yến Tây đột nhiên đi về phía bên ngoài khu gia đình, anh ta mới vội vàng mở lời.
Chẳng lẽ không tìm nữa sao?
“Đi đơn vị điều người!” Giọng Văn Yến Tây lạnh như băng.
Bước chân anh không ngừng, ống tay áo tác chiến đã bị nắm chặt ra nếp nhăn.
Gần đây đều là rừng núi, nếu Thẩm Chiếu Nguyệt vào nhầm vùng núi...
Nghĩ đến đây, hô hấp anh cũng nặng hơn vài phần.
“Không đến mức chứ? Vì một tư bản...” Văn Kình không thể tin được trừng lớn mắt.
Bất quá lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Ánh mắt Văn Yến Tây quét tới làm lưng anh ta chợt lạnh, vội vàng sửa miệng: “Cháu là nói, có cần hỏi thêm vài nhà không?”
Văn Yến Tây trầm mặc tiếp tục đi về phía ngoài khu gia đình, Văn Kình bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện đi theo phía sau.
Vẫn chưa đi ra khỏi khu gia đình, hai người đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền đến từ cách đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070688/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.