Nhạc Tú Lan mới vừa đi được vài bước, đột nhiên vỗ đùi: “Ôi chao!”
“Nhìn cái trí nhớ này của tôi…” Cô ấy ảo não giậm giậm chân, đột nhiên xoay người: “Chỉ lo nói lời cảm tạ, kết quả ngay cả tên người ta cũng quên hỏi!”
Mà khi cô ấy ba bước cũng làm hai bước chạy về tại chỗ, dưới bóng cây vừa náo nhiệt đã không còn một bóng người.
Chỉ có vài chiếc lá cây đang xoay vòng trong gió nhẹ, ánh sáng lốm đốm trên mặt đất giống như ai đ.á.n.h đổ một mâm vàng vụn.
“Kỳ quái…” Nhạc Tú Lan mờ mịt nhìn xung quanh, ngay cả bóng người cũng không thấy: “Cô gái kia vóc dáng thấp bé, sao lại đi nhanh như thế?”
Cô ấy gãi gãi thái dương, thật sự là có chút tự trách.
Cô gái này đi đường sao lại như một cơn gió vậy, chớp mắt liền không thấy bóng đâu? Cô ấy chưa từ bỏ ý định mà tìm kiếm khắp bốn phía, xác thật không thấy được thân ảnh Thẩm Chiếu Nguyệt.
Ánh mặt trời chính ngọ phơi nóng mặt đất, Nhạc Tú Lan trong thoáng chốc còn phải hoài nghi vừa rồi có phải mình nằm mơ không. Nhưng ngoài cổng viện, bóng dáng mấy cô quân tẩu đỡ người bị thương tiến đến trạm xá, thân ảnh dần dần hóa thành những chấm đen nhỏ.
“Thôi, dù sao dù sao cũng là người nhà trong viện…” Cô ấy nhỏ giọng nói thầm, cuối cùng cất bước đuổi theo ra ngoài viện: “Lần tới thấy, thế nào cũng phải hảo hảo cảm tạ cô nương này!”
"Vẫn còn phải hỏi một chút cô nương kia là người nhà ai, nhưng đến lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070677/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.