“…… Phụ thân, tứ muội cùng còn cãi vã liền thôi, liền ngay cả ThạchTrúc cũng không coi con ra gì.” Mộ Nguyên Xuân nghẹn ngào nói: “Con làđại tiểu thư Mộ gia, nay ai cũng có thể khi dễ……”
Nói xong, đã khóc không thành tiếng.
Mộ Chính Thiện nhíu nhíu mày, nói: “Con đừng khóc. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, dù sao cũng phải hỏi Niệm Xuân.”
Mộ Nguyên Xuân dùng khăn che mặt thấp giọng khóc nức nở, trong lònglại âm thầm tức giận. Phụ thân thật sự là rất bất công. Cô ta khóc kểnhư vậy, lại không có hành động gì.
…… Cô ta chỉ lo thầm oán Mộ Chính Thiện, lại không nghĩ tới chínhmình một lần lại một lần lừa gạt, sớm nhìn thấu tâm Mộ Chính Thiện. MộChính Thiện còn kiên nhẫn gặp cô ta, chính là xuất phát từ tình thân của một phụ thân đối với nhi nữ.
Mộ Chính Thiện sai người đi gọi chủ tớ Mộ Niệm Xuân.
Mộ Niệm Xuân cùng Thạch Trúc rất nhanh liền tới. Mộ Niệm Xuân thần sắc tự nhiên cấp Mộ Chính Thiện thỉnh an.
Mộ Chính Thiện ừ một tiếng, hỏi: “Có phải hôm nay con cùng Nguyên Xuân cãi vã?”
“Dạ.” Mộ Niệm Xuân ngoài dự đoán mọi người, một lời thừa nhận: “Hôm nay là con nói năng vô lễ, chọc giận đại tỷ.”
Thạch Trúc tiến lên từng bước quỳ xuống: “Lão gia, hôm nay chuyện làvì nô tỳ dựng lên. Tiểu thư vì nô tỳ mới cùng đại tiểu thư cãi vã, thỉnh lão gia trách phạt nô tỳ. Nô tỳ cam tâm tình nguyện lĩnh phạt!”
Nói xong, quỳ mạnh xuống.
Mộ Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2334052/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.