Nhoáng một cái, đã đến cuối năm.
Những việc vặt dọn dẹp linh tinh cũng đã gần hoàn thành. Trong phủcũng bắt đầu hoàn toàn dọn dẹp, bọn hạ nhân vừa lĩnh tiền tiêu vặt hàngtháng dày, làm việc phá lệ có tinh thần.
Mộ Niệm Xuân dẫn Thạch Trúc tới khố phòng năm sáu lần, đem khố phòng sửa sang lại. Trong đó, Đinh Hương xuất lực nhiều nhất.
Đinh Hương nguyên bản làm việc ở khố phóng, đối chuyện vụ khố phòngthập phần quen thuộc, lại viết chữ đẹp. Cho dù Mộ Niệm Xuân không thíchcô ta, cũng không thể không khen một tiếng: “Đinh Hương làm việc vừa cẩn thận lại ổn thỏa, lần này sửa sang lại khố phòng, đều nhờ công ĐinhHương.”
Đinh Hương rất có vài phần thụ sủng nhược kinh, cười đáp: “Đây đều là chuyện thuộc bổn phận nô tỳ.”
Đinh Hương đến bên người Mộ Niệm Xuân cũng có hơn nửa năm. Mộ NiệmXuân đối cô ta vẫn ôn hoà. Đi khuê học đều rất ít mang theo cô ta, càngchưa nói tới cái gì tín nhiệm coi trọng. Liền như vậy vô cùng đơn giảnmột câu khen, liền làm cho Đinh Hương hảo một trận kích động.
Mộ Niệm Xuân nhìn Đinh Hương một cái, cười nhẹ.
Đinh Hương là một quân cờ Mộ Nguyên Xuân chôn ở bên người nàng. Bấtquá, dưới sự đề phòng của nàng, quân cờ này không phát huy được tác dụng gì. Nay Mộ Nguyên Xuân ở trong phủ hoàn toàn mất thế, Đinh Hương tronglòng không yên bất an, nói chuyện làm việc cẩn thận. Có lẽ, Đinh Hươngtrong lòng sớm đã hối hận chọn nhầm chủ tử……
Bất quá, hối hận cũng đã muộn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2334051/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.