Vị khách quý này đến, tạo ảnhhưởng không nhỏ đối với đoàn người Mộ gia.
Rõ ràng nhất chính là, thời giangiảng kinh Phật của Diệu Vân đại sư rút ngắn hơn phân nửa, là Thiện Âm thayDiệu Vân đại sư tiếp đón đám người Chu Thị.
Đối với chuyện này, Mộ NguyênXuân, Mộ Uyển Xuân đều âm thầm cao hứng. Đám người Chu Thị lại ảo não. Kháchquý này rốt cuộc là ai? Khiến cho Diệu Vân đại sư trịnh trọng như thế?
Chu Thị ra vẻ không lịch sự hỏi:“Thiện Âm đại sư, không biết vị khách quý tối hôm qua đến là nữ quyến nhà ai?Nếu quen biết, ta phải dẫn con cháu đi chào hỏi, miễn cho thất lễ.”
Đúng là gừng càng già càng cay! Rõràng là muốn nghe ngóng lai lịch người ta, lại nói đường hoàng cẩn trọng.
Thiện Âm chần chờ một lát, mớithấp giọng nói: “Lão phu nhân đã hỏi, bần ni cũng không tiện giấu giếm. Vịkhách quý này là nương nương trong cung, đến Từ Vân am để cúng Phật cho hoànghậu nương nương, ở lại đây ít ngày. Vì không muốn phô trương, cho nên sai ngườikhông được nhiều lời, không được tùy ý tiết lộ thân phận của vị đó. Thật sự làkhông nói được!”
Đúng là phi tần trong cung!
Trong lòng Chu Thị vốn có chút khóchịu, lập tức tiêu tan, vội cười nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi, quý nhân yêuthích thanh tĩnh, chúng ta tất nhiên sẽ không quấy nhiễu. Chúng ta ở Từ Vân amcũng đã ba ngày, hai ngày nữa sẽ về, sẽ không tùy ý đi lại.”
Chu Thị thức thời, Thiện Âm mỉmcười nói: “Lão phu nhân thông tình đạt lý, sư phụ bần ni cảm tạ.”
Theo lý mà nói, nữ quyến Mộ gia làkhách quý tới trước. Diệu Vân đại sư phải giảng kinh Phật đủ năm ngày mới đúng.Nhưng vị nương nương thân phận tôn quý trong cung tới, Diệu Vân đại sư khôngthể không ra mặt tiếp đại. Vì vậy, đành chậm trễ nữ quyến Mộ gia.
May mắn đám người Chu Thị không cóý kiến.
Cho dù nghĩ muốn có, cũng không được.
Sau khi Mộ Niệm Xuân biết thânphận vị khách quý này, khóe môi hơi mỉm cười.
“Hoàng hậu nương nương năm nay bậnrộn cung vụ, phượng thể hư nhược, tâm vẫn luôn hướng Phật. Hàng năm đều quyênkim ngân tới Từ Vân am, nhiều năm cung phụng, hy vọng Bồ Tát phù hộ bà thân ankiện thọ. Lần này vị nương nương này tới, chính là để thắp hương tạ Phật thayhoàng hậu.”
Trương Thị thấp giọng dặn dò MộNiệm Xuân: “Quý nhân như vậy, Mộ gia chúng ta không dây dưa nổi, hai ngày tớicon cẩn thận một chút, đừng kinh nhiễu quý nhân.”
Trương Thị thận trọng nói, Mộ NiệmXuân phải trịnh trọng nghe lời.
Hoàng hậu cùng hoàng thượng là vợchồng son. Thái tử là con hoàng hậu. So với nhất chúng hoàng tử lại càng tựphụ. Đại Tần không có quy củ phải lập con trưởng, bởi vậy, hoàng tử Chu Dịchđứng hàng thứ năm, năm mười hai tuổi được phong thái tử. Nhóm hoàng tử sau khitrưởng thành, hoàng thượng liền hạ lệnh đi phiên.
Vài vị phiên vương đến tám tuổitrở về kinh thành, cùng các thế tôn tới thượng thư phòng đọc sách. Triệu vươngChu Tuần thiên tư thông minh, văn võ song toàn. Ngô vương Chu Quyết trí nhớ tốtđã gặp qua thì không quên, Tấn vương Chu Thiện am hiểu thi họa, văn chương hơnngười…
Góc dưới, thái tôn Chu Diễm chỉ cóthể dùng sự thiện lương, hàm hậu, thuần phác để hình dung…
Nhất chúng hoàn tôn, hoàng thượngyêu nhất là Triệu vương văn võ song toàn. Ngô vương cũng rất được hoàng thượngyêu thích. Đương nhiên, thái tôn được ưu ái là rõ ràng, thân phận tôn quý,huyết mạch chính thống không ai có thể có được. Quan trọng nhất, chỉ cần trongcung còn hoàng hậu, sẽ không ai có thể vượt qua thái tôn, vị trí thái tử lạicàng vững như thái sơn.
Rườm rà cung vụ, cả ngày hết lònglo lắng, làm cho hoàng hậu nương nương mới qua năm mươi tuổi đã ăn không tiêu,ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng.
Vì duyên niên thọ mệnh, hoàng hậuthường âm thầm tiêu phí bạc cung phụng hương khói Bồ Tát. Bất quá, loại sự tìnhnày mọi người biết trong lòng là tốt rồi, tuyệt không nên nói bừa bãi bênngoài.
“Ta xem, hai ngày tới con đừng đitrù phòng.” Trương Thị nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Đi ra đi vào. Nếu va chạm vớiquý nhân trong cung thì không tốt lắm.”
Mộ Niệm Xuân lại cười đáp: “Con đitrù phòng, lại không qua viện bên kia, sẽ không va chạm tới quý nhân.”
Thái độ Thiện Năng đã dần mềm hóa,cố ý vô tình đem thức ăn chay cho nàng xem. Cơ hội hiếm có như vậy, làm sao cóthể bỏ qua?
Về phần quý nhân trong cung kia,nàng không có nửa điểm hứng thú. Cách xa là được.
Trương Thị còn muốn nói cái gì, MộNiệm Xuân đã làm nũng: “Mẹ, mẹ đáp ứng con đi. Con cam đoan với mẹ, con nhấtđịnh cẩn thận, tuyệt không làm chuyện phiền toái.”
Đối với gương mặt ngọt ngào tươicười kia, Trương Thị làm sao nghiêm nghị được, liền cười lườm nàng một cái:“Đây là con nói đấy, nếu làm loạn, xem mẹ thu thập con thế nào.”
Miệng thì nói vậy, nhưng lòng thìlà lão hổ giấy.
“Thiện Năng đại sư, ta lại tớirồi.” Mộ Niệm Xuân cười tủm tỉm nói.
Thiện Năng kinh ngạc nhìn Mộ NiệmXuân, nhịn không được nói: “Quý nhân tới am, cô không biết sao?”
Mộ Niệm Xuân đương nhiên gật gậtđầu: “Dĩ nhiên biết! Nghe nói nương nương trong cung tới. Bất quá, cái đó cóliên quan gì việc ta tới trù phòng?”
Thiện Năng: “…”
Thật không biết nàng lớn gan hayvô tâm! Nếu không cẩn thận va chạm nương nương kia, không phải một lời xin lỗilà được.
Thiện Năng luôn mặt lãnh tâm đạm,khó có lúc nhiều chuyện một hồi: “Trong cung quy củ nhiều, nhóm nương nươngnhìn thân thiết hòa ái, kỳ thực không dễ hầu hạ. Cô ra vào nên cẩn thận mộtchút, vạn vạn không thể va chạm nương nương, cho dù là cung nữ cũng đừng để đắctội. Miễn cho Mộ gia rước phiền toái không cần thiết.”
Nói xong, đã thấy Mộ Niệm Xuândùng ánh mắt kỳ dị nhìn mình, Thiện Năng có chút không tự nhiên: “Vì sao tứtiểu thư nhìn bần năng như thế”?”
Mộ Niệm Xuân cười nói: “Nhận ramấy ngày nay, đây là lần đầu tiên đại sư nói nhiều thế.”
Thiện Năng: “…”
Quan tâm không đúng chỗ sao?
Khóe miệng Thiện Năng hơi run rẩy,mặt không chút thay đổi xoay người. Bên tai lại vang lên giọng nói của Mộ NiệmXuân: “Đại sư, tựa hồ đại sư rất quen thuộc chuyện trong cung.”
Thân mình Thiện Năng cứng đờ, bângquơ đáp: “Sư phụ thường xuyên tiến cung, trở lại am thường xuyên nói chuyệntrong cung, bần ni biết thì có gì kỳ quái.”
Mộ Niệm Xuân nhìn biểu tình cứngngắc của Thiện Năng, trong lòng nhanh chóng hiện ra một ý niệm, ngoài miệngcười nói: “Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, đại sư khẩn trương làm gì.”
Lần này Thiện Năng quyết định đểlại bóng lưng cho Mộ Niệm Xuân, cúi đầu bận rộn với công việc.
Mộ Niệm Xuân không tiếp tục truyvấn, chuyên chú nhìn hoạt động của Thiện Năng.
Một người phải làm trăm khẩu phầnăn, tuyệt không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa đoàn người nương nương, đồ ăn càngphải tinh tế, lại càng bận rộn. Dù Thiện Năng làm việc lưu loát, cũng hận khôngthể có thêm hai cánh tay nữa.
Một tiểu nữ ni vội vàng chạy tới,thấp giọng nói: “Thiện Năng sư thúc, Lục nữ quan bên cạnh nương nương phân phó,hôm nay nương nương muốn ăn canh chay. Mau làm đưa qua.”
Sắc mặt Thiện Năng trầm xuống,trong giọng nói tràn đầy bất mãn: “Phải ăn canh chay, sao không nói sớm? Giờ đồăn chay đã chuẩn bị xong! Bây giờ làm canh chay, đồ ăn những ngày khác thì sao?Chẳng lẽ đều đói bụng chờ?”
Thiện Năng lạnh mặt, toàn thântoát ra lãnh ý chết người.
Vẻ mặt tiểu nữ ni đau khổ: “Sưthúc, đây là ý Lục nữ quan, nương nương còn đang chờ…”
Đúng vậy, chỉ có thể để người khácchờ, không thể để nương nương chờ.
Thiện Năng lạnh mặt cắt đứt lời:“Được rồi, ta đã biết. Ngươi đi nói Lục nữ quan chờ một lát, sẽ nhanh làm canhchay.”
Tiểu nữ nhi thở phào, vội chạy đi.
Thiện Năng nặng mặt, nồi bếp chuẩnbị đành dừng lại. Mộ Niệm Xuân vẫn im lặng, lúc này nói: “Ta cùng giúp.”
“Không dám làm phiền tứ tiểu thưđại gia.” Thiện Năng không ngẩng đầu đáp: “Tứ tiểu thư yên tĩnh chút, đã làchiếu cố bần ni.”
Thật sự là lòng dạ hẹp hòi! Khôngphải vừa rồi mới giễu cợt nàng mấy câu sao?
Mộ Niệm Xuân không nói gì cả, xắntay áo, phân phó một nữ ni đứng bên: “Đem đồ ăn chay phải làm hôm nay đến đây.”
Nữ ni đưa mắt nhìn Thiện Năng mộtcái. Sắc mặt Thiện Năng hòa hảo, cúi đầu, nghe lời này không có nửa điểm phảnứng.
Vâng, đã hiểu!
Nữ ni lập tức đem thức ăn tới, MộNiệm Xuân lưu loát xem xét, rất nhanh nấu nướng. Tuy không nhanh được như ThiệnNăng nhưng cũng giống như một khuôn.
Có Mộ Niệm Xuân chủ động hỗ trợ,phòng bếp nhanh chóng khôi phục lại sự bận rộn.
Thiện Năng nhanh chóng làm xongcanh. Nước canh trong veo, bên trong có thả rau xanh, mộc nhĩ, nấm hương. Màutrắng nước dùng xen với màu xanh của rau, màu hồng sẫm của mộc nhĩ nấm hươngrất bắt mắt. Làm người ta nhìn đã muốn ăn.
Thật sự tinh xảo, thập phần hoànmỹ.
Sau khi đưa chén canh đi, Thiện Năngrốt cuộc nguôi giận, liền nhận nồi bếp nấu tiếp, thuận miệng nói: “Còn một chéncanh, tứ tiểu thư không chê thì nếm thử xem.”
Ngữ khí lãnh đạm, không tự giácmang theo vài phần thân cận.
Mộ Niệm Xuân cười đáp ứng, tronglòng âm thầm thổn thức. Cố gắng vài ngày, cuối cùng đổi lấy vài phần kính trọngcủa Thiện Năng.
Hương vị canh rất ngon, hình thứccùng hương vị cân đối, nước nóng nhẹ vừa miệng, ăn một ngụm, không nhịn đượcmuốn ngụm thứ hai.
Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.Trù nghệ cao siêu thế này, không biết Thiện Năng khổ công bao lâu mới luyện ra.
“Sư thúc!” Một tiểu nữ ni lại vộivàng chạy vào trù phòng: “Lục nữ quan nói, nương nương chỉ ăn một ngụm canhliền không chịu ăn nữa. Nói sư thúc làm lại chút cơm canh nhẹ miệng đưa qua.”
Mặt Thiện Năng đen đi: “Không phảimuốn ăn canh sao? Đưa canh qua sao lại không ăn?”
Vị nương nương này cũng khó hầu hạquá đi!
Mộ Niệm Xuân không nhịn được phụhọa một câu: “Đúng vậy, canh này rất ngon, vì sao nương nương không chịu ăn?”
Một giọng nói ngạo nghễ vang lên:“Nương nương không thích hương vị nấm hương, việc này các ngươi không biếtsao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]