Thiện Năng bình tĩnh trở lại, phân phónữ ni vừa tới: “Ngẩn người cái gì, vội gì thì làm đi.” Nói xong, liền đứngtrước chỗ để nồi.
Mọi người ai làm việc người nấy, nhữngchiếc bánh bao lại tiếp tục được chuẩn bị. Nhạc đệm không thoải mái vừa phátsinh, giống như chưa xảy ra.
Mộ Niệm Xuân phân phó Thạch Trúc đem sốbánh bao vừa làm đem hấp, sau đó đứng coi.
Thiện Năng đã có thể cùng nàng nóichuyện, động tác trên tay cũng chậm đi một ít.
Từ trù phòng đi ra, đã là canh ba giờdậu.
Trời đã tối, cũng may có ánh trăng sáng,chiếu rọi con đường nhỏ trong Từ Vân am.
Mộ Niệm Xuân bước được vài bước, chợtphát hiện phía trước có một thân ảnh, không khỏi dừng bước. Đang muốn hỏi đốiphương là ai, thân ảnh đó đã đi tới.
Bóng dáng đó càng lúc càng gần, thiếuniên thanh tú quen thuộc dần dần rơi vào mắt.
“Biểu muội”, đại khái có lẽ do bóng đêm,Trương Tử Kiều có vẻ đỡ e thẹn hơn bann gày, ánh mắt trong suốt hiện lên sự ấmáp cùng lo lắng: “Nghe cô nói muội tới trù phòng. Ta không yên lòng nên ở đâychờ muội.”
Mộ Niệm Xuân nao nao, một điểm ấm ápdâng lên, nhanh chóng lan tỏa toàn thân. Nàng nhìn thiếu niên thanh tú dưới ánhtrăng, thản nhiên cười: “Biểu ca phí công rồi. Có gì đâu, bắt biểu ca đợi thậtlâu.”
Trên đầu Trương Tử Kiều đã phủ một lớpsương, hiển nhiên đã chờ khá lâu, miệng lại nói: “Ta chờ chưa bao lâu.”
Mộ Niệm Xuân không vạch trần hắn, thuậnmiệng nói: “Chờ không lâu thì tốt. Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2333892/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.