Lúc này là đầu thu, khí trời mát mẻ,đứng ở ngoài thiện phòng không tính là khổ cực. Nhưng đôi mắt thì chờ mong,không thoải mái lắm.
Mộ Nguyên Xuân vẫn bình thản, Mộ UyểnXuân có chút không chịu được, thừa dịp mọi người không chú ý lắc cổ tay. Vừađộng, Mộ Niệm Xuân liền nhìn qua, nháy mắt với cô ta.
Quả nhiên là con khỉ con đầu thai, khôngthể an tĩnh một lát.
Mộ Uyển Xuân nhăn mũi. Muội cũng khônghơn ta đâu.
Cửa lại mở, nữ ni đi ra, mỉm cười nói:“Thỉnh chư vị thí chủ đi vào.”
A di đà Phật! Cuối cùng cũng có thể vào!
Mọi người tiến vào thiện phòng, cùngnhau thi lễ với Diệu Vân đại sư, Diệu vân đại sư vỗ tay hoàn lễ, thản nhiênnói: “Chư vị thí chủ, thỉnh miễn lễ.”
Mộ Niệm Xuân thừa dịp ngẩng đầu, nhanhchóng liếc mắt đánh giá Diệu Vân đại sư.
Vị Diệu Vân đại sư này ước chừng nămmươi tuổi, mặc đồ như những nữ ni bình thường khác, dung mạo cũng không có gìđặc biệt. Nhưng là đôi mắt rất có khí độ, phong thái thanh thoát, thong dong.Kẻ khác nhìn không tự giác mà sinh ra tin phục tận tâm.
Trong phòng truyền ra hương thơm mát,Diệu Vân đại sư ngồi ở bồ đoàn giảng kinh phật, Chu Thị ngồi bên. Còn lại mọingười đứng chờ. Bởi vì trong thiện phòng không có bàn, chỉ có hai cái bồ đoàn.
Thật là hãm hại người! Mộ Niệm Xuân thầmnói, lặng lẽ cử động chân. Mọi người cũng nên cử động chút đi, kẻo tê dại hếtbây giờ.
Vừa nghĩ vậy, không ngờ Diệu Vân đại sưngừng lại, nhìn tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2333885/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.