“Sao cha con có thể đối xử với tanhư vậy! Ta rốt cuộc làm sai gì chứ, hắn lại có thể sai hạ nhân tới làm mất mặtta.” Trương Thị sáng sớm đã chạy tới chỗ nữ nhi khóc lóc kể lể.
Đương nhiên là có! Hơn nữa còn làlỗi lầm lớn đặc biệt!
Cho dù phải đối phó Mộ NguyênXuân, cũng không đáng dùng tới biện pháp cấp thấp này. Chỉ cần Mộ Nguyên Xuâncao siêu trở cổ tay, làm bộ vừa khóc vừa thông suốt, đủ khiến cha sinh ra suynghĩ rồi đối với kế thất bất mãn!
Luận về tranh thủ sự đồng tình,Trương Thị có phi ngựa cũng không theo kịp Mộ Nguyên Xuân.
Mộ Niệm Xuân nghĩ nhưng không nói,ngoài miệng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Có thể đột ngột hôm qua cha có việcnên mới ngủ ở thư phòng, không phải cố ý làm mẹ khó chịu.”
“Sáng sớm nay ta đi thư phòng,nghĩ muốn hầu hạ ông ấy rửa mặt chải đầu thay quần áo, nhưng ông ấy không thèmnhìn.” Trương Thị ủy khuất nói, nghĩ đến khó chịu buổi sáng là lại đỏ mắt: “Tathật không nghĩ ra, rốt cuộc vì gì mà ông ấy giận ta.”
Mộ Niệm Xuân âm thầm thở dài.
Trương Thị không hề ngu ngốc,nhưng từ lúc lập gia đình tới giờ thập phần thuận lợi, không có kinh nghiệmtrải qua thê thiếp tranh đấu, không có thủ đoạn gì.
“Chắc chắn là cha đã giáo huấn MộNguyên Xuân, chị ta chẳng những không biện giải mà ngược lại vừa ủy khuất khócvừa làm bộ hiểu rõ. Cha mềm lòng nhuyễn tai, đương nhiên tâm mềm, và rồi trútgiận lên mẹ.” Mộ Niệm Xuân lạnh nhạt nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2333872/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.