Trương Tử Kiều yên lặng nghĩ câunói này, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi.*Lộ ra mũi nhọn rất dễ bị người đố kỵ, hiểu được giấu dốt mới là làm người. Biểumuội bất quá mới mười hai tuổi, không nghĩ thuận miệng lại dạy bảo đệ đệ hàm ýthế này.
(Cây cao vượt rừng gió sẽ dập)
Trương Tử Kiều nhịn không đượctrộm nhìn Mộ Niệm Xuân một cái. Nàng đang thấp đầu nói chuyện với Phong Ca Nhi,khóe môi mỉm cười, gương mặt rạng rỡ. Trong lòng hắn đột nhiên chuyển động mộtchút, chợt sinh ra một nỗi xấu hổ.
Biểu muội thông tuệ mĩ lệ, đạikhái chỉ có nam tử tốt nhất trên đời mới có thể xứng đôi với nàng.
“Tứ tỷ, ” Phong Ca Nhi tò mò hỏi:“Sao lại có đóa hoa sen kia?”
Trên bàn có một nụ sen hồng nhạt,mặc dù còn đang e ấp nhưng lan ra hương thơm rất thơm.
Mộ Niệm Xuân thản nhiên nói: “Hômnay nữ tử tham dự Hà Hoa yến đều được tặng.” Tuyệt không đề cập với Tề Vươngnửa chữ.
Trong lòng Trương Thị nói thầm, TềVương bày rõ ý với Mộ Niệm Xuân, nhưng nàng không có nửa điểm động lòng. Thậtsự là đáng tiếc.
“Ngũ đệ, ta đem hoa sen này làmthành đồ ăn cho đệ được không?” Mộ Niệm Xuân vui vẻ nói.
Phong Ca Nhi tham ăn, nghe nóiđược ăn vui vẻ gật đầu.
Trương Thị bật cười: “Ta chỉ nghenói hoa sen có thể sao khô pha trà, hoa sen cũng làm nguyên liệu nấu ăn đượcsao?”
Mộ Niệm Xuân cười nói: “Đươngnhiên có thể. Đợi con làm đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2333871/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.