Ngày nào đó Chu Diễm lén truy vấnTề vương: “Thập tứ thúc, thúc thật sự thích ăn cay sao?”
Tề vương tùy ý ừ một tiếng, liềnngăn trọng tâm câu chuyện. Rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều.
Đáng tiếc, Chu Diễm không biếtthức thời, thao thao nói: “Thúc đừng khoe tài. Ta nghe Trịnh Hỉ nói, hôm đó trởvề, thúc uống một bình lớn nước mật ong.”
Tề vương thẹn quá thành giận, lànhlạnh cắt đứt hắn: “Lần sau ta đi Mộ gia, cháu đừng đi theo cùng.”
Chu Diễm lập tức ngậm miệng lại.
Tề vương giải quyết xong Chu Diễm,nhẹ liếc mắt nhìn Trịnh Hỉ.
Trịnh Hỉ không kiềm được sợ run cảngười, vạn phần hối hận vì đã lỡ mồm.
Nửa tháng sau, Tề vương lần thứhai đăng môn làm khách.
Hai vợ chồng Mộ Chính Thiện tựmình chiêu đãi Tề vương trà ngon, bánh và trái cây tinh xảo, nhiệt tình chu đáomà khách khí hàn huyên, mọi thứ không thể chê được. Mộ Trường Hủ, Mộ NguyênXuân mỉm cười bồi ở một bên, ngay cả Phong Ca Nhi cũng lộ mặt.
Thế nhưng không thấy bóng dáng MộNiệm Xuân.
Tề vương tỉnh rụi, ánh mắt khôngtự chủ nhìn ra cửa mấy lần.
Mộ Chính Thiện nhìn ở trong mắt,càng cho là lý do để Mộ Niệm Xuân vắng mặt là một ý kiến hay.
Chu Diễm nhìn Tề vương. Thập tứthúc, thúc đến nhìn tiểu mỹ nhân, đáng tiếc tiểu mỹ nhân không cảm kích. Ngaycả mặt mũi cũng không muốn lộ ra.
Tề vương tự tiếu phi tiếu nhìnhắn.
Chu Diễm lập tức thu liễm thần sắccười nhạo. Hai người tuổi tác tương đương, từ nhỏ cùng nhau lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2333840/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.