Mộ Niệm Xuân cố ý khuyến khíchThạch Trúc suy nghĩ, nàng cười híp mắt không lên tiếng.
Thạch Trúc vắt hết óc suy nghĩ hồilâu, lắp bắp nói: “Tiểu thư, Đinh Hương có thể hay không lặng lẽ đi Thưởng Maiuyển?”
Trong mắt Mộ Niệm Xuân hiện lên ýcười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tại sao em nghĩ như vậy.”
Thạch Trúc thấy Mộ Niệm Xuân khôngphủ định, cuối cùng cũng có chút lòng tin: “Nô tỳ nghĩ, chuyện đại thiếu gia bịdị ứng, lão gia nghĩ là ngoài ý muốn, phu nhân cũng sẽ không truy cứu. Chỉ cótiểu thư sẽ truy xét được. Đinh Hương trễ như vậy đi ra ngoài, nhất định là lénđi gặp đại tiểu thư. Nói không chừng, Đinh Hương sớm đã bị đại tiểu thư thumua, là cơ sở ngầm đại tiểu thư sắp xếp vào Y Lan viện.”
Nói xong, thận trọng nhìn Mộ NiệmXuân: “Nô tỳ cũng là đoán lung tung, không biết nói có đúng không.”
Mộ Niệm Xuân bình tĩnh nhìn ThạchTrúc lo sợ bất an, sau đó vui vẻ nở nụ cười: “Em đoán trúng tất cả.”
Thạch Trúc vừa mừng vừa sợ: “Tiểuthư, cô không phải giả vờ vui vẻ lừa nô tỳ chứ! Nô tỳ thực sự đoán trúng sao?Thế nhưng, nô tỳ vẫn rất chậm, so ra kém Ngọc Trâm, lại càng kém Đinh Hương.Miệng tuy không nói nhưng các nàng đều không phục em làm nhất đẳng nha hoàn.
“Ai nói Thạch Trúc của ta khôngthông minh?” Mộ Niệm Xuân cười nói: “Trong lòng ta, em thông minh tài cán hơnhọ nhiều.”
Thạch Trúc quả thực không quáthông tuệ, nhưng cũng không phải ngu ngốc. Chỉ cần dụng tâm, có thêm dạy dỗ,nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2333804/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.