.
Chờ Đan Giai Nguyệt thu dọn xong, nằm chết dí ngay trên chiếc giường to đùng, xa hoa, đã là chín giờ rưỡi tối.
Nằm trên chăn ấm nệm êm, anh mở mắt ra nhìn chiếc đèn thủy tinh thật lớn trên đỉnh đầu mình.
Đây là một ngày đáng nhớ nhất trong đời – Đan Giai Nguyệt nghĩ thế. Ví dụ như, cái cảm giác khi anh ấy ngậm lấy ngón tay mình, vỗ nhẹ lên đầu mình, kể chuyện về mẹ của anh ấy, xắn tay áo lên giúp mình rửa đồ, nụ cười vui vẻ rất thật của anh ấy…
“Đến tháng chín, gió bắt đầu chuyến lữ trình của mình…” Tiếng chuông di động vang lên cắt ngang sự hồi tưởng
“Alo? Việt Phồn Tinh à?” Đan Giai Nguyệt bật người dậy, hỏi.
“Đúng rồi, là tôi, có nhớ tôi không?”
“…Nè, tôi vừa mới ăn no, không muốn nôn hết cả ra đâu nha! Đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như thế chứ!”
“Hừ!” Người ở đầu dây bên kia bất mãn hừ một tiếng.
“Được rồi, được rồi, có việc gì cứ nói đi, chịu chưa?” Giờ Đan Giai Nguyệt đã hoàn toàn dùng từ ‘Ngây thơ’ để hình dung người trông rất tao nhã kia
“Anh ở đâu, chỗ ở hiện tại ấy?”
“Tôi ở… Nhà một người bạn…”
“Bạn? Mà anh chần chừ à?”
“Ờ! Phải rồi, anh là bác sĩ tâm lý nha!”
“Đúng rồi, hiện giờ tôi chính là bác sĩ tâm lý của vô số con sơn dương lạc đường trên ngã rẽ đồng tính luyến ái đó. Cho nên thế nào?”
“Ờ, tôi… tôi đang ở chỗ của người đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-vui-lon/2385672/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.