Sắp xếp lại một ít tư liệu, làm xong một vài việc ban chiều đã trì hoãn tới giờ, Mục Thiên Nam xoa xoa mày, nhìn lên đồng hồ tính giờ trên máy vi tính, 11h5′, anh quyết định tạm dừng ở đây.
“Á!” Một tiếng la hãi hùng vang lên, Mục Thiên Nam biết đó là tiếng của Đan Giai Nguyệt từ bên ngoài truyền tới. (Phòng làm việc của Mục nằm tuốt ở hành lang trong cùng!)
Mục Thiên Nam vội vàng đứng dậy, đi ra mở cửa xem.
Hành lang được lót bằng gỗ lim, vả lại vẫn còn một ngọn đèn vẫn sáng, cho nên nhìn cũng không đến mức tối lắm.
Mục Thiên Nam nhìn thấy Đan Giai Nguyệt đang đứng yên lành trước cửa cách anh khoảng chừng mười thước, cậu ta mặc áo ngủ đơn giản màu vàng nhạt, nâng chân trước của Rost lên, đang nói gì đó.
“…Đồ chó hư, làm tao sợ muốn chết!” Lúc Mục Thiên Nam đi tới gần chỉ nghe được câu này.
“Sao vậy?”
“Hả?” Đan Giai Nguyệt nghe tiếng, nâng con chó nhỏ lên, nghiêng người nhìn Mục Thiên Nam, “Cậu cũng giống y như nó, làm tôi giật cả mình… Mà sao cậu còn chưa ngủ?”
“Đang định đi ngủ, lại nghe thấy tiếng la của cậu!” Mục Thiên Nam cũng thấy có hứng nói chuyện với người này.
“Hả? Vậy là lại làm phiền tới cậu rồi! Ban nãy, tôi thấy khó ngủ, cho nên muốn tìm sữa uống, nào ngờ vừa mở cửa thì cục cưng này đã nhào tới, thiếu chút nữa tôi đạp cả lên nó rồi, đúng là hoảng hết hồn vía!”
“Gâu gâu!” Rost kêu mấy tiếng mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-vui-lon/2385670/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.