.
Sân bay Kashima.
Đan Giai Nguyệt đang ngồi chờ máy bay thì di động bỗng vang lên.
“Alo?”
“Alo, Đan Giai Nguyệt!” Tiếng Việt Phồn Tinh truyền qua di động.
“Có chuyện gì không?”
“Không có gì! Muốn hỏi xem anh đang làm gì thôi!”
“Chờ máy bay!”
“Chờ máy bay?” Người ở đầu bên kia kinh ngạc, “Đi đâu?”
“Nam đảo!”
“…” Việt Phồn Tinh lặng đi một chút, “Quốc gia xa nhất ở trời Nam à… Nhiệt độ, không khí rất tốt, phong cảnh cũng không tệ. Đi đi! Thả lỏng tinh thần cho thoải mái! Tuy nhiên, nếu như là Nam đảo, vậy e là chúng ta sẽ phải gặp lại nhau sớm thôi!”
“Nè, Việt Phồn Tinh,” Đan Giai Nguyệt cắt ngang lời anh ta.
“Gì?”
“Tôi rút lại câu nói anh máu lạnh, anh đúng là một người rất dịu dàng!”
“…” Việt Phồn Tinh sửng sốt, sau đó cười ha ha, “Dịu dàng à? Cũng không biết bao nhiêu năm rồi tôi chưa nghe lại từ này đấy… Cứ như vậy đi! Xem ra, tạm thời chúng ta không thể nào làm tình nhân được rồi, vậy cứ làm bạn bè trước đi. Là một người bạn, tôi sẽ tốt với anh hơn một chút!”
Nói thêm mấy câu rồi hai người cùng tắt máy.
Ngay sau đó, đi động lại vang lên. Đan Giai Nguyệt nghĩ, Việt Phồn Tinh, tôi sẽ không nhảy máy bay tự sát đâu, anh đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Không thèm nhìn đã bắt máy, vừa định nói ra suy nghĩ trong lòng, đã nghe thấy giọng nói của người mà ngay cả nghĩ anh cũng chẳng dám nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-vui-lon/2385648/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.