Mới hừng đông, Mục Dã đã thức dậy, nhưng Đan Giai Nguyệt vẫn còn đang ngủ say. Mục Dã để lại cho Đan Giai Nguyệt tờ giấy, xách ba lô của mình, đi khỏi đó.
Đây là chuyến hành trình dành cho một người.
Đến khi mặt trời lên cao Đan Giai Nguyệt mới tỉnh dậy. Anh trông thấy tờ giấy bên gối, sửng sốt nở nụ cười, sau đó lại sửng sốt.
Trên đó viết:
Anh Giai Nguyệt:
Em đã lưu số điện thoại của em vào danh bạ anh rồi.
À, em quyết định cho anh hay một chuyện, đó là, em và anh Nam cùng bắt máy bay tới đây.
Chiến hữu, bảo trọng.
Mục Dã.
Ở Nam đảo, mùa này nhiệt độ không khí không giống như mùa hạ thích hợp nhảy cầu lướt sóng, bởi vậy cũng chưa được gọi là mùa du lịch rầm rộ nhất. Nhưng năm nay, vừa lúc Liên hợp kinh tế Nam Á tổ chức đại hội bốn năm một lần ngay tại đây, cho nên cũng náo nhiệt hẳn lên. Tuy nhiên, du khách trên bờ biển cũng không nhiều lắm, chỉ có vài nhóm người đến ngắm cảnh thôi.
Trên bầu trời trong xanh có mây trắng và chim chóc, dưới làn sóng đang vỗ về vào bờ cát là những cái bóng mơ hồ.
Ẩm ướt, mang vị mặn của biển, phả những hơi thở ấm áp vào đất liền, phất bay tà áo màu lam và mái tóc ngắn của Đan Giai Nguyệt đang ngồi trên bãi cát.
Bấy giờ, Đan Giai Nguyệt đã đi một vòng Nam đảo, tới một nơi không biết tên và giờ đang ngồi bên bờ biển ngây người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-vui-lon/2385642/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.